“Long Ngự, cho tôi một chiếc xe, thêm nữa, đưa tôi đến sân bay Long Thành”
Nguyệt Như Ca khống chế Long Ngự ngồi vào trong xe.
Lưỡi dao gọt hoa quả sắc bén cũng chưa từng rời khỏi cổ Long Ngự.
Long Ngự chỉ chỉ dòng máu đang chảy ở đầu và cổ, đùa cợt nói: “Hiện tại tôi bị em làm thành thế này mà em còn muốn dùng dao uy hiếp tôi hay sao?”
“Trừ phi anh không lươn lẹo. Nhưng anh như thế này, muốn anh không giảo hoạt thì có khi còn khó hơn lên trời”
Long Ngự mím môi: “Tiếu Tiếu, em quả thật là không một có chút tình cảm nào với tôi”
“Anh sai lầm rồi, không phải một chút, tôi đối với anh là nửa phần tình cảm cũng không có. Đừng nhiều lời nữa, lái xe đi cho tôi!”
Nguyệt Như Ca lạnh lùng quát anh ta một câu.
VietWriter
Cơn giận bốc lên lồng ngực, Long Ngự khởi động ô tô.
Đầu Long Ngự bị thương vì cú đập của Nguyệt Như Ca kia đủ mạnh, cho nên hiện tại trước mặt anh ta mơ hồ không rõ.
“Em xác định muốn để tôi lái xe trong tình trạng này à? Hiện tại đầu tôi bị thương, máu chảy không ngừng, cho dù em không để ý thương thế của tôi thì cũng phải nghĩ đến mạng nhỏ của chính mình chứ! Xảy ra tai nạn xe cộ thì tính cho ai?”
Nguyệt Như Ca trợn mắt: “Anh là đàn ông mà sao nhiều lời thế, ngồi trên cái xe nguy hiểm mà anh lái tôi còn không sợ chết, anh dông dài cái gì!”
Long Ngự cắn chặt răng, được lắm! Thật là người phụ nữ đủ tàn nhãn!
“Vì Hàn Chiến, em đúng là cái gì cũng có thể làm!”
Xe nhanh chóng đi đến sân bay Phong Thành.
Nguyệt Như Ca nhìn thoáng qua sân bay ngoài cửa sổ: “Nếu anh dám mai phục tôi ở sân bay thì anh nhất định phải chết rất thảm!”
“Tôi đều bị như thế này rồi thì còn có thể làm gì được em?”
“Tốt nhất là nên như vậy!”
Lúc này ở Hàn Thành.
Quản gia ở dưới nhà đi lên báo: “Anh Hàn, cô Khinh Khinh đang đi lên đây”
Tiếng nói vừa dứt, Nhiếp Khinh Khinh đã đi lên: “Anh Hàn, anh thật sự đã trở lại rồi!”
Hàn Chiến hơi nhíu mi: “Sao cô biết tôi đã trở lại từ biên giới?”
“Em… Em nghe nói thế, em rất nhớ anh Chiến, cho nên bèn đến thăm anh, cho dù là đi mất công một chuyến cũng được”
Hàn Chiến khẽ hừ một tiếng: “Tin tức của cô còn rất nhanh đấy”
Không nghe ra được cảm xúc của anh ta thế nào.
“Anh Hàn, đêm nay chúng ta cùng nhau ăn tối được không?”
Ánh mắt Hàn Chiến khẽ đổi, lạnh nhạt nói: “Tôi không có tâm trạng.”
“Anh Hàn bị sao vậy? Tâm trạng anh không tốt à?” Nhiếp Khinh Khinh cố ý hỏi.
Hàn Chiến nhìn thấy ánh mắt của cô ta, cũng trả lời không kiêng dè: “Nhuyễn Nhuyễn đã xảy ra chuyện, hiện tại tôi không tìm thấy cô ấy, rất lo lắng. Cô có biết Nhuyễn Nhuyễn đi đâu không?”
Nhiếp Khinh Khinh sửng sốt, lập tức cười yếu ớt: “Anh Hàn, cũng không phải anh không biết, quan hệ giữa em và cô Nguyệt rất bình thường, cô ấy đi đâu sao có thể nói cho em biết, không phải lúc trước cô Nguyệt đã quay về nhà của cô ta rồi hay sao?”
“Không phải, tôi nghĩ cô nắm bắt tin tức nhanh như vậy, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã biết tôi trở về thì hẳn là cũng biết mấy ngày hôm trước Nhuyễn Nhuyễn đã đi đâu mới đúng.”
“Em… Em thật sự không biết chuyện này. Em biết anh Hàn trở về là vì luôn chú ý đến anh Hàn, em là cô Nguyệt lại không thân quen, không chú ý đến nên đương nhiên không biết.”
Hừ, bây giờ chắc người phụ nữ kia đang trầm mình ngoài biển lớn, không còn cơ hội gặp lại anh Hàn.
Có lẽ hiện tại anh Hàn còn nhớ người phụ nữ kia, nhưng thời gian lâu rồi cũng sẽ phai nhạt, thời gian là thứ đáng sợ nhất, có thể khiến con người quên đi mọi chuyện, không có ai có thể phí thời gian lên tình cảm đã quá hạn.