Phó Hàn Tranh ôm người phụ nữ trong lòng bằng một tay, con mắt đen nháy nóng bỏng nhìn chăm chăm vào cô. “Sao đột nhiên lại chạy đến đây thế?”
Mộ Vi Lan nghe thấy giọng điệu tra hỏi của anh, còn cả cái chau mày của anh, tưởng rằng anh không vui, liền lầm bầm một tiếng: “Em về Bắc thành anh không vui à?”
Hay là… anh đang hẹn hò với cô thư ký xinh đẹp nào đó?
Mộ Vi Lan theo phản xạ đưa mắt nhìn xung quanh, kết quả, còn thực sự nhìn thấy một người đẹp dáng người cao ráo khuôn mặt xinh đẹp. “Đang nhìn gì thế?”
Phó Hàn Tranh ôm cô, băng qua đường, vừa nãy quá gấp gáp, sợ cô bị xe đâm, nên bây giờ mới có tầm trạng để quan sát cô.
Nước của Nam thành biết nuôi người như vậy sao?Sao mới có mấy hôm, hình như cô lại trẻ ra một chút, hoàn toàn không giống phụ nữ đang mang thai, càng không giống với người mẹ hai con. Mộ Vi Lan đánh nhẹ lên vai của anh, biểu thị anh thả cô xuống, “Người khác đang nhìn kia kìa, anh thả em xuống đi.”
Sau khi qua đường, Phó Hàn Tranh mới thả cô xuống, bàn tay to trượt qua cái váy rời màu hồng nhạt cô đang mặc chiếc váy rất đẹp, là màu hồng rất nhạt, màu sắc rất nhẹ nhàng, trước đây chưa từng thấy cô mặc bao giờ.
Phía trên người cô mặc một chiếc áo len ngắn màu kem, chiếc váy đung đưa làm lộ ra đôi chân thon gọn, dưới chân là một đôi giày da màu nude để bằng, cả người nhìn trông rất xinh đẹp, cũng rất dễ chịu, cực kỳ vào mắt Phó Hàn Tranh, cũng đúng với khẩu vị của anh. “Tổng giám đốc Phó, đây là ”
Tổng giám đốc Nguỵ của Hoa Khoa nhìn sang Mộ
Vi Lan, tỏ mỏ hỏi.
Phó Hàn Tranh nắm lấy bàn tay nhỏ đang buông xuống eo váy của cô, mìm cười nói: “Vợ tôi.”
Tổng giám đốc Nguy sửng sở, vốn tưởng rằng là cô thư ký nhỏ bé nào hoặc là người tình mà Phố HànTranh dùng hết tâm huyết để yêu thương chiều chuộng, nhưng không ngờ rằng, lại là vợ, “Tổng giám đốc Phó vậy mà lại kết hôn rồi à, tôi không hề biết chuyện này đấy.”
Phó Hàn Tranh co mắt lại nhìn sang người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, nói: “Nôn nóng rước về nhà, không kịp tổ chức đám cưới, sau này sẽ tranh thủ thời gian tổ chức bù. Đến lúc đó sẽ mới tổng giám đốc Nguỵ đến uống rượu mừng.
Mộ Vi Lan thấy trong lòng ấm áp, cười gật gật đầu với tổng giám đốc Nguỵ, coi như là chào hỏi. “Vậy đến lúc đó tổng giám đốc Phó nhất định nhớ phải mời tôi đấy nhé.”
VietWriter
“Chắc chắn”
Sau khi tạm biệt, tổng giám đốc Nguỵ dẫn theo cô thư ký xinh đẹp của anh ta lái xe rời đi.
Ánh mắt của Phó Hàn Tranh lại một lần nữa đặt lên trên mặt của Mộ Vĩ Lan, ánh mắt loé lên vẻ trêu đùa. “Đột nhiên từ Nam thành chạy đến đây, là để kiểm tra trạm gác sao?”
Mộ Vì Lan đỏ mặt, chau mày lại, “Em bất ngờ xuất hiện, hình như anh không được vui cho làmVốn dĩ còn muốn cho anh một bất ngờ, nhưng hình như anh chỉ có ngạc nhiên, chứ không có dáng vẻ vui mừng, tâm trạng cao trào ban đầu, ngay lập tức giảm sút.
Phó Hàn Tranh ánh mắt chứa vẻ trêu ghẹo: “Không phải, chỉ là có chút bất ngờ thôi.”
“Anh thực sự không biết tại sao em lại đột nhiên trở về sao?”
“Để anh đoán xem nào. Nhớ anh rồi à?”
Cùng lúc đó, Phó Hàn Tranh liền chống người vợ nhỏ bé của anh vào giữa lồng ngực và thân chiếc xe.
Tại của Mộ Vi Lan đỏ lên, “Lưu manh!”
Phó Hàn Tranh rủ mắt nhìn cô, cô ở trong lòng anh, rất bé nhỏ, bàn tay to nhẹ nhàng ôm lấy phần eo của cô, không kìm lòng nổi cúi đầu xuống hôn cô, bàn tay to cũng thờ vào trong chiếc áo len ngắn rộng rãi của cô về nhào.
Đây là ở bên ngoài, sao anh lại thân mật được chứ.
Ở ngoài xe, không biết đã quất quýt bao lâu, Mộ Vị Lan toàn thân nóng lên, người đàn ông mới ôm cô lên xe,Ngồi vào trong xe, Phó Hàn Tranh không vội vàng lái xe, mà nằm lấy bàn tay nhỏ đang đặt lên trên chiếc vảy của cô, xoa lên chiếc nhẫn ở trên ngón áp út của cô.
Mộ VÌ Lan quay sang nhìn anh, hỏi: “Anh có nhớ hôm này là ngày gì không?”
“Ngày gì cơ?”
Còn thật là không để tâm lên ngày kỷ niệm kết hôn của bọn họ một chút nào!
Cô trực tiếp rút tay từ trong lòng bàn tay của anh ta, “Không có gì, về nhà thôi.”
Phó Hàn Tranh trêu chọc nhìn cô: “Em từ Nam thanh xa xôi chạy về đây, không phải chỉ là muốn anh hôn em rồi ôm em đấy chứ?”
Mộ Vị Lan đỏ mặt, quay sang lườm anh một cái. Phó Hàn Tranh đang định khởi động xe, thì chuông điện thoại reo lên.
Màn hình hiện thị tên Từ khôn. “Alo, Boss, đặt xong vé máy bay rồi, là chuyến bay ba giờ chiều. Cuộc gặp mặt của anh và tổng giám đốcNgụy đã kết thúc chưa?”
Phó Hàn Tranh liếc nhìn sang người phụ nữ nhỏ bé đang ngồi ở ghế phụ lái, nói: “Huỷ đi, không đi nữa rồi “không đi nữa sao?”
“Ừm, người trở về rồi.”
Sau khi cúp máy, Mộ Vị Lan tò mò hỏi: “Ai trở về
CƠ?”
“Em không quen đâu.”
Mộ Vi Lan mất hứng không hỏi tiếp nữa.
Cô có chút mệt, ngồi dựa vào ghế ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Khi đến khách sạn Banyan Tree, Phó Hàn Tranh liền gọi cô dậy.
Mộ Vi Lan vừa nhìn, có chút thắc mắc, “Sao lại den Banyan Tree thé?”
Giọng nói vừa tỉnh ngủ, nói chuyện khàn khăn, vô cùng êm ái, giống như có một mảnh lông vũ nhẹ nhàng trượt qua trái tim của anh vậy, cảm giác ngứa ngứa.
Phó Hàn Tranh cúi đầu hôn lên đôi môi nửa nhằm nửa mở của cô, nói: “Đến ăn cơm.”Mộ Vị Lan phẳng miệng, “Nhưng em vẫn chưa đói.”
Phó Hàn Tranh đã xuống xe, đi vòng qua cửa xe, kéo cửa của ghế phụ lái ra, rồi kéo cô xuống xe. “Vậy thì chúng ta đi xem phim trước.” Mộ Vì Lan tức cười nói: “Anh đưa em đến khách sạn để xem phim sao?”
“Phim của khách sạn hay lắm.”
Thân hình cao to vững chắc của người đàn ông dính lại gần cô, trong ngữ khi có chưa ý cười thoang thoảng.
Mộ Vi Lan có chút mơ màng, trong lòng nghĩ đến khách sạn thì xem phim gì chứ…
Vào trong phòng tổng thống trên tầng cao nhất, quẹt thẻ phòng, cửa kêu tạch một tiếng.
Vừa vào phòng, Mộ Vi Lan phát hiện căn phòng này rất to, rất rộng, cô chạy lại xem thiết kế và thiết bị, đều rất cao cấp, đặt mông ngồi lên trên chiếc giường mềm mại, “Chả trách anh muốn đến khách sạn xem phim, xem phim ở môi trường này, quả thực còn thoại mái hơn ở rạp chiếu phim “Bên trong có phòng chiều, chút nữa chúng ta vào đó xem”Thật sao? Phòng của khách sạn còn có phòng chiều nữa à? Để em đi xem.”
Mộ Vị Lan chạy vào trong nhìn, cũng thật là xa xỉ, bên trong phòng chiếu còn xịn hơn cả của rạp chiếu phim nữa.
Phó Hàn Tranh giơ tay lên kéo cà vạt, tiên tay vứt lên trên giường, sải đôi chân dài đi đến, ôm chặt lấy cô từ phía sau, “Chúng ta đi tắm trước đi.
Mộ Vi Lan không muốn tắm, “Xem phim thì tại sao phải tắm chứ, em muốn buổi tối đi ngủ mới tắm, em không muốn đi tắm, nếu anh muốn thì anh đi tắm đi.”
“Xem phim có cảm giác nghi thức mà, hả?”
“… Cảm giác nghi thức chả có liên quan gì đến tắm rửa cả, em không muốn tắm mà.” Bàn tay nhỏ của người phụ nữ đẩy anh ra.
Đang ban ngày thì tắm cái gì chứ, anh có bệnh sạch sẽ, nhưng cô không có mà. “Ngoan”
Người đàn ông cong lưng, trực tiếp bế cô lên, đi vào trong phòng tắm.
Ở trong phòng tắm tổn không ít thời gian, giống như cặp đôi mới cưới, mục đích của Phó Hàn Tranhvốn dĩ không nằm ở việc tắm rửa, mặt của Mộ Vi Lan đó đến mức như sắp chảy máu.
Có điều, sau khi bọn họ từ phòng tắm bước ra, rồi đi vào trong phòng chiếu, Mộ Vị Lan lúc này mới thực sự biết được, Phó Hàn Tranh thần bị như vậy là muốn làm gì.
Nói là xem phim không sai, nhưng phim họ xem lại là phim Hol