Cô ấy vẫn chưa muốn chết, cô ấy chết rồi, bố mẹ cô ấy phải làm sao bây giờ, Giang Thanh Việt phải làm sao bây giờ?
Lục Hỉ Bảo sợ hãi, cô ấy bật khóc, nhìn xuống tay cô ấy thì phát hiện hai tay cô ấy đang dần dần bị tan biến.
Sau đó, cả người cô ấy cũng dần dần tan biến vào trong không khí…
Giang Thanh Việt vừa rời khỏi phòng bệnh, Lục Hỉ Bảo đang năm trên giường bệnh bỗng nhiên rơi nước mắt, đôi môi tái nhợt của cô ấy nhẹ nhàng mở ra thì thào: “Giang Thanh Việt…”
Bữa sáng trên bàn đang diễn ra như mọi ngày.
Nguyệt Như Ca nói: “Tối hôm qua tôi với Thomson đã gặp Lưỡi Băng rồi, chúng tôi cũng đã thỏa thuận với nhau rồi, anh ta đã đồng ý giúp chúng ta diệt trừ Châu Thắng, nhưng với điều kiện là anh phải lên làm thủ lĩnh tổ chức, nước Z với nước R phải cùng nhau đàm phán hòa bình. Tiếp đó, chúng tôi đã bàn bạc kế hoạch cụ thể để diệt trừ Châu Thắng rồi”
‘Thomson cau mày nói: “Tuy rằng Lưỡi Băng đã đồng ý đến giúp chúng ta, thế nhưng chúng ta không thể xin vũ khí của tổ chức được đúng không? Thật mất mặt!”
VietWriter
Giang Thanh Việt nói: “Chúng ta có thể để cho một người vận chuyển vũ khí về đây, hơn nữa người đó còn nhanh nhẹn hơn cả người của tổ chức.”
Nguyệt Như Ca nhíu mày: “Chẳng lẽ anh muốn nói đến người bạn họ Phó đó sao?”
“Ừ, người đó có thể giúp chúng ta vận chuyển vũ khí trong thời gian ngắn nhất, hơn nữa người đó cũng thông thạo đường xá ở đây”
Thomson vỗ tay nói: “Chuyện trang bị, vũ khí đã được giải quyết, nhưng bây giờ thế lực của Châu Thắng ở nước Z rất vững chắc, chúng ta khó có thể đánh bại ông ta được, hơn nữa chúng ta phải đánh bại ông ta một cách danh chính ngôn thuận, nếu không chúng ta cũng chẳng khác gì là kẻ trộm!”
Giang Thanh Việt trả lời: “Bây giờ chúng ta phải khiến Châu Thắng phạm phải sai lầm. Ông ta vẫn đang có dính líu với nước F, cái chúng ta cần bây giờ là chứng cứ”
“Châu Thắng luôn luôn cẩn thận, trước đây ông ta vẫn đề phòng anh, cũng không tin tưởng bất cứ ai, chúng ta làm sao tìm được chứng cứ? Hơn nữa Châu Thắng có dính líu với nước F thật nhưng cũng không phải ngày nào cũng gặp mặt họ, chúng ta muốn theo dõi ông ta thì càng thêm khó khăn”
Giang Thanh Việt mím môi nói: “Có thể những sát thủ kia sẽ giúp chúng ta, giúp chúng ta lật đổ Châu Thắng”
Nguyệt Như Ca vui vẻ nói: “Ngay cả Lục Hỉ Bảo mà Châu Thắng cũng không tha, những sát thủ kia chắc chắn cũng sẽ không thoát khỏi việc trở thành vật thí nghiệm của ông ta, đến lúc đó tôi không tin là đám sát thủ kia sẽ còn ngoan ngoãn nghe lời ông ta.”
Giang Thanh Việt đứng dậy đi về phía cánh cửa, anh ấy lấy điện thoại di động ra gọi một cuộc điện thoại.
“Là tôi, Giang Thanh Việt đây. Bây giờ tôi muốn vận chuyển một ít vũ khí đến nước Z, anh cứ đến nước Z trước đi, tôi sẽ hỗ trợ anh”
Tại Bắc Thành, buổi tối ở biệt thự Tiên Thủy Vịnh sáng rực.
Trong hồ bơi ngoài trời, Mộ Vi Lan đang bơi cùng với Tiểu Đường Đậu trong bể bơi.
Tiểu Đường Đậu ôm một con vịt vàng nhỏ bơi lòng vòng, cô bé đội trên đầu một chiếc nón bơi màu vàng in hình phim hoạt hình, hai chân ngắn nhỏ đạp tới đạp lui trong bể bơi, chơi trong nước quên luôn cả trời đất.
Mặc dù bể bơi không sâu, trên người Tiểu Đường Đậu còn có vòng bơi nhưng cô bé cũng chỉ có trình độ bơi lội mèo ba chân, nên Mộ Vi Lan vẫn không yên lòng nên ở bên cạnh nhìn theo dõi cô bé.
Phó Hàn Tranh đứng ở cạnh cửa sổ sát đất nghe xong cuộc điện thoại của Giang Thanh Việt thì nhìn thấy vợ và con gái đang ở bể bơi, đáy mắt anh hiện lên sự cưng chiều.
Thế là người đàn ông bước ra khỏi phòng rồi cất bước đi đến bên bể bơi.
Nhưng Tiểu Đường Đậu và Mộ Vi Lan trong bể bơi đang đưa lưng lại với anh nên không nhìn thấy anh đi tới, khó có khi Phó Hàn Tranh nổi lòng trêu chọc, anh ngồi xổm người xuống vốc lên một bụm nước vẩy vào người Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu.
Mộ Vi Lan và Tiểu Đường Đậu không biết bị ai vẩy nước từ sau lưng, lúc quay đầu lại thì đã nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang cười vui vẻ nhìn hai người bọn họ.
Tiểu Đường Đậu trừng mắt, bước từng bước chân nhỏ đi qua: “Bố thật là xấu xa! Bố lại đánh lén sau lưng con!”
Tiểu Đường Đậu tới gần, tay nhỏ vung vẩy trên mặt nước rồi vẩy vào.
người Phó Hàn Tranh một chút nước.
Mộ Vi Lan từ trong hồ đi tới ghé vào trên bờ nhìn anh: “Anh đang làm gì đó, sao không xuống bơi chung với mẹ con em đi?”
Đôi mắt đen nhánh của Phó Hàn Tranh sáng rực nhìn chăm chằm cô: “Nếu Tiểu Đường Đậu không có ở đây thì thật ra anh có thể bơi chung với em”