Sau khi Lục Hỉ Bảo nghe anh ấy nói thế thì gương mặt nóng lên: “Em cũng không phải heo mẹ đâu, sao có thể sinh ra nhiều con cái như thế chứ!”
Biệt thự này không phải hai mươi phòng thì cũng phải có cỡ mười lăm phòng!
Sinh mười lăm đứa bé… Sinh đội bóng à?
Giang Thanh Việt đứng trong phòng bếp hỏi cô: “Buổi trưa em muốn ăn gì?”
“Em muốn ăn mì xào lạp xưởng hun khói”
“Được”
Sau khi Giang Thanh Việt làm món mì xào lạp xưởng hun khói xong thì nấu thêm canh gà ô táo đỏ và làm hai món rau cải.
Anh ấy còn chưa bưng lên bàn thì Lục Hỉ Bảo đã ngửi thấy mùi thơm chạy tới.
VietWriter
“Thơm quá đi, sao anh lại làm nhiều món thế? Chúng ta ăn không hết đâu”
Giang Thanh Việt vừa bưng nồi đất nấu canh gà ô lên vừa nói: “Em vừa mới xuất viện, thân thể yếu ớt, anh làm thêm vài món dinh dưỡng cho em ăn nhiều một chút để bồi bổ cơ thể”
Lục Hỉ Bảo giơ cánh tay nhỏ lên dùng sức nhéo nhéo: “Em cảm thấy bây giờ cơ thể của em rất tốt, mạnh khỏe như trâu, anh vừa xào mì vừa nấu canh gà ô như thế là muốn cho em ăn đến mức mập lên luôn à?”
“Chỉ với thân thể nhỏ bé của em mà tăng thêm vài kí cũng không được xem là mập”
Giang Thanh Việt dùng thìa múc một chén canh rồi múc rất nhiều thịt gà và táo đỏ đưa cho Lục Hỉ Bảo: “Em nếm thử xem mùi vị thế nào”
Lục Hỉ Bảo uống liên tục mấy hớp, vừa ngửi mùi thơm thì lúc bắt đầu ăn sẽ có khẩu vị tốt hơn: “Giang Thanh Việt, anh tuyệt đối có thiên phú làm đầu bếp, sau này chúng ta trở về Bắc Thành mở nhà hàng đi”
“Em thích mở nhà hàng thì chúng ta sẽ mở nhà hàng”
Lục Hỉ Bảo lại cầm rĩa lên ăn mì xào: “Ôi… Mì xào này còn ngon hơn cả món mì xào mà em đã ăn ở cửa hàng hồi còn đi học. Đời trước em đã tích đức gì mà bây giờ mới có thể gặp được một ông chồng quý báu thế này chứ”
Ánh mắt của Giang Thanh Việt hơi ngẩn ra: “Ông chồng quý báu?”
Gương mặt của Lục Hỉ Bảo đỏ lên, lúc này cô ấy mới chợt phát hiện ra mình vừa mới bật thốt lên gọi anh ấy là chồng, vì vậy cố tình nói sang chuyện khác: “Ôi chao, mau ăn nhanh đi, đồ ăn đã sắp nguội hết cả rồi”
Giang Thanh Việt thấy cô ấy ăn ngon như thế thì rất thỏa mãn.
Chờ sau khi ăn cơm trưa xong, Lục Hỉ Bảo đứng dậy chuẩn bị giúp Giang Thanh Việt thu dọn bát đũa. Giang Thanh Việt lại cầm lấy tay nhỏ của cô ấy kéo cô ấy sang bên cạnh sô pha, để cô ấy dựa vào ghế sô pha rồi nói: “Em xem tivi một lát đi hoặc là vào phòng ngủ trưa một giấc”
“Nhưng em vừa mới ăn no mà. Giang Thanh Việt, cơm trưa là do anh làm, em cũng phải giúp anh rửa chén bát một chút, nếu không thì em ăn xong lại không làm gì sẽ trở thành một con mọt gạo ăn no chờ chết đó”
“Làm mọt gạo thì có gì không tốt chứ? Ngoan nào”
Sau khi Giang Thanh Việt dàn xếp ổn thỏa cho Lục Hỉ Bảo rồi tự mình đi thu dọn những bát đũa kia.
Lục Hỉ Bảo dựa vào ghế sô pha ôm gối ôm xem tivi, thỉnh thoảng sẽ nhìn vào bóng lưng người đàn ông đang rửa chén trong phòng bếp một chút rồi gương mặt lại hiện lên vẻ si mê.
Người đàn ông này vừa cao vừa đẹp trai, niềm yêu thích của anh ấy là cô ấy và làm việc nhà, đây là người đàn ông thần tiên gì vậy chứ.
Số mạng của cô ấy cũng tốt thật đấy.
Giây phút này Lục Hỉ Bảo cảm thấy tổn thương lần này chẳng hề phí công chút nào.
Giang Thanh Việt làm việc rất nhanh nhẹn, bao gồm cả việc nhà cũng giải quyết rất nhanh chóng. Sau khi thu dọn phòng bếp xong, Giang Thanh Việt rót một ly nước ấm bưng tới.
“Bảo, uống thuốc đi”
Lục Hỉ Bảo nhíu mũi nhỏ hơi chống đối: “Sao vẫn phải uống thuốc vậy? Em vẫn còn đang mang thai mà, mấy thứ thuốc này không gây ra tổn thương cho đứa bé sao?”
Ánh mắt Giang Thanh Việt hơi trầm xuống nhưng anh ấy lại che giấu rất nhanh: “Không đâu, nếu có hại với đứa bé thì sao anh lại để cho em uống được chứ?”
Con người Giang Thanh Việt chính là một bác sĩ cao cấp có thuật chữa bệnh cao siêu, đương nhiên Lục Hỉ Bảo không hề nghi ngờ mà nhận lấy một nắm thuốc viên nhỏ màu trắng trong lòng bàn tay Giang Thanh Việt rồi uống vào.
Sau khi uống xong, Lục Hỉ Bảo lại hỏi: “Em còn phải uống thuốc này bao lâu nữa vậy? Thuốc có ba phần độc, ít nhiều gì vẫn sẽ có ảnh hưởng đến đứa bé. Giang Thanh Việt, bây giờ em thật sự không hề khó chịu ở đâu cả, em không uống những thứ thuốc này nữa đâu. Em cảm thấy uống chút ít cũng có còn hơn không, nếu như không tốt cho đứa bé thì sẽ gây ra tổn thất rất lớn”
Nhìn bộ dạng cẩn thận của cô gái, trái tim của Giang Thanh Việt nhói đau.