Cửa xe bị đập ra, Giang Thanh Việt vứt cây gậy xuống đất, tay dùng sức lôi Trì Quân ra khỏi cửa sổ xe!
Trên người Trì Quân bị mấy miếng kính nhỏ đâm bị thương nhiều chỗ, đau đến mức mặt mũi nhăn hết lại, trông rất dữ tợn!
Giang Thanh Việt tung từng cú đấm lên người và mặt Trì Quân, mỗi một cú đấm đều dùng hết sức bình sinh!
Giang Thanh Việt là sát thủ cao cấp, kĩ thuật đấm đá cũng thuộc hàng đỉnh cao, một người bình thường như Trì Quân không thể kháng cự lấy một chiêu, chỉ có thể ôm đầu oän mình nhận lấy những đòn đánh tàn nhẫn ấy.
Lục Hỉ Bảo sợ sẽ xảy ra án mạng nên vội vàng mở khóa cửa xe trung tâm, mở cửa xe rồi chạy xuống, ôm chầm lấy cánh tay của Giang Thanh Việt, hét lên: “Giang Thanh Việt, đừng đánh nữa! Nếu còn đánh nữa thì anh ta sẽ chết đấy!”
Giang Thanh Việt vô cùng giận dữ, trong đôi mắt hừng hực lửa: “Em muốn bảo vệ gã ta sao?”
Đương nhiên là Lục Hỉ Bảo ngăn anh ấy lại không phải vì muốn bảo vệ Trì Quân rồi!
VietWriter
“Không, đang giữa ban ngày ban mặt, anh mà đánh chết anh ta thật thì anh sẽ gặp phiền toái mất!”
Khuôn mặt Giang Thanh Việt lạnh lùng nhìn chăm chằm Trì Quân bị đánh đến mức máu ứa ra nhiều nơi đang nằm dưới đất,anh ấy xách cổ áo Trì Quân lên, gắn giọng cảnh cáo từng chữ một: “Nếu mày dám làm gì Lục Hỉ Bảo, tao sẽ biến mày thành một kẻ tàn phết Nếu còn có lần sau nữa, tao sẽ khiến mày không làm đàn ông được nữa đâu!”
Nói rồi Giang Thanh Việt dùng sức ném Trì Quân sang một bên như ném rác, sau đó lấy một chiếc khăn tay ra, chà xát từng ngón tay thật mạnh rồi ném vào người Trì Quân.
Giang Thanh Việt ôm chầm lấy Lục Hỉ Bảo, cẩn thận kiểm tra cô ấy thật kĩ,căng thẳng hỏi: “Gã ta có làm gì em không?”
“Không, không có.”
Lục Hỉ Bảo nhìn vào gương mặt tuấn tú vừa lạnh lẽo vừa tàn khốc của Giang Thanh Việt, trong lúc nhất thời có chút kinh hoàng, cô ấy chưa bao giờ thấy Giang Thanh Việt mất kiểm soát như vậy cả.
Cho tới nay, trong mắt người ngoài, Giang Thanh Việt luôn là một người kiêu ngạo, lạnh lùng. Người đàn ông này vĩnh viễn bình tĩnh, ung dung và mạnh mẽ như thế.
Nhưng hôm nay, anh ấy lại trở nên hung bạo, lãnh khốc, hai đôi mắt tràn trề sát khí như muốn lăng trì Trì Quân, xé xác anh ta ra làm từng mảnh.
Giang Thanh Việt nhìn khuôn mặt nhỏ nhăn đây hốt hoảng của Lục Hỉ Bảo, dây thần kinh đang căng như dây đàn chậm rãi buông lỏng.
Người đàn ông thở dài một cái, giơ tay lên ấn đầu Lục Hỉ Bảo vào.
lông ngực mình. Anh ấy cúi đầu, bờ môi mỏng hôn lên trán cô ấy, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô ấy, vẻ tàn nhẫn dưới đáy mắt đã tan biến, dịu dàng an ủi Lục Hỉ Bảo bằng giọng nói trâm thấp: “Không sao nữa rồi, đừng sợ”
Mấy giây sau, Lục Hỉ Bảo buồn rầu nói “Vâng”, khuôn mặt nhỏ nhắn quay sang vùi vào trong lòng anh ấy, bàn tay nhỏ bé nắm chặt vạt áo sơ mi bên hông anh ấy.
Lục Hỉ Bảo được Giang Thanh Việt nửa ôm nửa đỡ đưa vào trong xe Chiếc xe SUV màu đen chậm rãi đi trên đường.Lục Hỉ Bảo hít sâu một hơi, thật lâu sau mới lấy lại được sức.
Giang Thanh Việt chìa một tay ra cầm lấy tay cô ấy: nói: “Vừa rồi anh bị kẹt xe nên tới hơi muộn, lần sau anh sẽ đến sớm một giờ để chờ em”
Vừa nghe thế, trái tim Lục Hỉ Bảo lập tức nhói đau, cô ấy nói: “Không sao đâu, Giang Thanh Việt, anh đến bệnh viện sớm tận một giờ để chờ em thì không hay lắm đâu, hôm nay chỉ là ngoài ý muốn thôi”
“Nhưng loại chuyện ngoài ý muốn thế này chỉ cần xảy ra một lần thôi thì có thể em sẽ bị thương tổn, anh thà giảm bớt mối đe dọa đó về con số không thì hơn”
Lục Hỉ Bảo biết Giang Thanh Việt rất quan tâm mình, quan tâm mình hơn bất cứ ai.
Trở lại biệt thự, Giang Thanh Việt ôm Lục Hỉ Bảo một lúc rồi xuống phòng bếp lấy chè bí đỏ cho Lục Hỉ Bảo. Lục Hỉ Bảo ngồi vào bàn ăn, ăn chè bí đỏ mà Giang Thanh Việt mang đến, chè ấm chảy một đường xuống bụng, rốt cuộc cô đã lấy lại sức lực.
Bị Trì Quân quấy rối như vậy, cô ấy cũng quên bãng chuyện quan trọng nhất luôn!
Lục Hỉ Bảo nhìn chăm chằm Giang Thanh Việt với đôi mắt sáng rực.
Người đàn ông ấy hơi giật mình, giơ tay lên vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, hỏi: “Không ăn chè mà cứ nhìn chằm chằm anh làm gì, chè không ngon sao?”
Nói rồi Giang Thanh Việt dùng muỗng của Lục Hỉ Bảo múc một muỗng chè, nếm thử, thấy rất ngon, lần này anh nấu chè lỏng và mềm hơn lần trước.
Lục Hỉ Bảo bỗng nhiên đưa hai bàn tay trắng nõn nhỏ bé ra, nâng khuôn mặt tuấn tú của Giang Thanh Việt lên, lại gân anh rồi hôn lên môi anh.