Bốn giờ sáng hôm sau, Mộ Vi Lan đã bị Phó Hàn Tranh kéo dậy mặc đồ sửa mặt.
Mộ Vi Lan dụi mắt mà người vẫn chưa tỉnh, lẩm bẩm: “Mệt quá, hôm nay chúng ta đừng đi ngắm mặt trời mọc gì đó nữa được không? Thực ra em thấy ngắm mặt trời mọc ở khách sạn cũng lãng mạn lắm mà…”
Hơn nữa, khách sạn của họ còn là khách sạn villa, có thể ngắm phong cảnh ba trăm sáu mươi độ xung quanh, cửa sổ.
sát đất ngoài ban công có thể thấy được phong cảnh và mặt trời mọc đẹp nhất của đảo Hawaii.
Phó Hàn Tranh vừa lấy đồ mặc lên người cô, vừa nói: “Ai nói với em là chúng ta phải ra ngoài ngắm mặt trời mọc thế?”
“Thế đi xem gì? Còn có gì đáng xem hơn mặt trời mọc hả?
Mộ Vi Lan nghĩ cả buổi cũng không nghĩ ra.
VietWriter
Đương nhiên lúc này Phó Hàn Tranh cũng không nói cho cô biết.
Lúc họ chuẩn bị xong, ra khỏi khách sạn, trước cửa khách sạn đã có một chiếc xe đợi sẵn.
Mộ Vi Lan không nghĩ đó là xe họ, kéo Phó Hàn Tranh chuẩn bị đi thuê xe, kết quả là bị anh kéo lại, hất cằm chỉ về hướng chiếc xe dã ngoại trước mặt: “Lên xe đi”
Mộ Vi Lan có chút ngơ ngác, dù đã từng thấy rất nhiều xe sang, đối với ông chủ “Gia tài bạc triệu” như Phó Hàn Tranh mà nói, xe sang là nhiều vô số kể, nhưng cô thật sự chưa từng thấy Phó Hàn Tranh lái xe dã ngoại bao giờ.
Sau khi lên xe, Phó Hàn Tranh lái xe, Mộ Vi Lan tham quan cấu tạo và cách bài trí trong xe, trong xe dã ngoại thật không khác gì mấy so với chung cư cỡ nhỏ, muốn gì có nấy, chim sẻ tuy nhỏ mà ngũ tạng có đủ.
“Hàn Tranh, chúng ta đang đi đâu ngắm mặt trời mọc thế, còn phải lái xe dã ngoại đi nữa, chẳng lẽ tối nay phải ngủ trong xe dã ngoại hả?”
“Nếu không ngoài dự tính thì chắc tối nay chúng ta sẽ qua đêm trong chiếc xe này đấy”
Mộ Vĩ Lan rất mệt, nằm trên chiếc giường nhỏ trong xe không lâu thì ngủ thiếp đi”
Bầu trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, họ chạy trên đường từ trời tối đến trời sáng, Mộ Vi Lan nghĩ, tuần trăng mật của người ta đều sẽ nằm trên trên cát dưới dù che nắng, mang kính râm ôm cây dừa hóng gió biển, ngủ đến khi tự tỉnh giấc, họ thì hay rồi, dậy còn sớm hơn cả gà, cô thật sự mệt đến mức không mở nổi mắt.
Mộ Vi Lan ngủ một hồi đã hơn ba tiếng, lúc tỉnh dậy đã là tám giờ sáng, Phó Hàn Tranh còn đang lái xe, họ vẫn chưa đến nơi.
Mộ Vi Lan bò dậy, chạy đến phía trước hỏi: “Vẫn chưa đến hả? Hay là dừng xe nghỉ một lát đi nhé? Hay để em lái một lát cũng được?”
Phó Hàn Tranh cười nhạt: “Với kỹ thuật lái xe của em, anh sợ em sẽ lái xe xuống biển luôn đấy”
“… Có tệ thế đâu, anh không thể lái xe mệt mỏi thế này được, anh không để em lái cũng được, nghỉ một lát rồi chúng ta đi tiếp”
Dù sao cũng là tuần trăng mật, họ có dư thời gian mà, cũng không gấp gáp, trong lúc này, an toàn vẫn là trên hết.
“Cũng được”
Phó Hàn Tranh dừng xe lại, họ đã ra khỏi khu dân cư đông đúc, lúc này, họ đang ở trên đường quốc lộ ven biển, nơi ít người và xe qua lại này trông có vẻ hoang vu rậm rạp, nhưng Mộ Vi Lan chẳng sợ hãi chút nào, bởi vì có Phó Hàn Tranh ở đây.
Hai người xuống xe, hóng gió một lát bên bờ biển.
Mộ Vi Lan cảm thấy phong cảnh ở đây không tệ, còn bảo.
Phó Hàn Tranh chụp vài bức ảnh cho cô, cũng kéo anh tự sướng vài tấm với cô.
Phó Hàn Tranh không thích chụp ảnh, nhưng Mộ Vi Lan thích, đặc biệt thích chụp ảnh chung với Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan vẫn luôn cảm thấy, nếu hai người thật sự yêu nhau, từng khoảnh khắc cuộc sống bên nhau sớm tối, mỗi giây mỗi phút đều không được xem là quãng thời gian dư thừa, xấu hay đẹp đều đáng để kỷ niệm, ai bảo cuộc sống này chỉ cần buông lỏng là sẽ vụt mất chứ.
Giờ đã là tháng mười một, gió biển thổi đến làm người ta khẽ run lạnh, sau khi lên xe, Mộ Vi Lan một mực bắt Phó Hàn Tranh gối lên đùi cô nghỉ một lát.
Lúc khởi hành lại lần nữa, tinh thần của hai người rõ ràng đã tốt hơn rất nhiều.
Thời gian yên bình, Phó Hàn Tranh lái xe ở phía trước, Mộ Vi Lan dựa bên cửa sổ tay cầm máy ảnh, ven đường chụp được rất nhiều tấm ảnh đáng để kỷ niệm, nghĩ đến khi về nhà có thể cho Tiểu Đường Đậu xem.