“Chuyện gì vậy?”
Mộ Vi Lan nghe thấy giọng nói của Phó Hàn Tranh, đôi vai gầy mảnh khảnh của cô lập tức co rúm lại, ánh mắt cô nhìn anh đầy sự phòng thủ và sợ hãi.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh trùng xuống.
Cô sợ anh?
Dì Lan giải thích: “Cậu chủ, tôi cũng không biết cô chủ bị làm sao, vừa nãy tôi mang cháo đến cho cô ấy, cô ấy không ăn, còn lật đổ bát cháo đi…”
Phó Hàn Tranh nhìn xuống bát cháo hạt sen đỏ vỡ vụn trên nền đất, anh hít một hơi thật sâu rồi dặn dò dì Lan: “Lấy một bát cháo khác tới đây.”
“Vâng.”
Phó Hàn Tranh bước đến gần giường bệnh, Mộ Vi Lan co người lùi lại phía sau, cho đến khi Phó Hàn Tranh ngồi bên giường bệnh, Mộ Vi Lan không còn đường lui, cô bị anh kéo vào lòng.
“Anh buông tôi ra! Phó Hàn Tranh, tôi hận anh! Anh buông tôi ra!”
Cô vùng vẫy, Phó Hàn Tranh không buông cô ra. Cô nắm lấy tay của Phó Hàn Tranh, há miệng và cắn mạnh vào mu bàn tay của anh, như thể muốn cắn một miếng da thịt của Phó Hàn Tranh!
Phó Hàn Tranh không né tránh, anh để mặc cô cắn: “Tiểu Lan, nếu cắn anh có thể khiến em cảm thấy tốt hơn, vậy thì em hãy cắn mạnh lên.”
Một giọng nói nam tính khàn khàn và ấm áp vang lên trên đầu cô. Mộ Vi Lan siết chặt tay anh, cô từ từ buông miệng ra và bắt đầu khóc lớn, cô nắm chặt tay và đập mạnh vào ngực anh.
Phó Hàn Tranh nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của cô, anh áp mặt cô vào lòng anh, cúi đầu hôn lên trán cô, nhắm mắt lại và nói: “Cho dù em có hận anh đến mức nào, em cũng phải ăn no mới có sức đối phó với anh. Em để bụng đói, không những có hại cho sức khỏe mà còn ảnh hưởng đến cả đứa bé trong bụng.”
Sự nóng giận của Mộ Vi Lan giống như một nắm đấm, đánh vào một đám bông, bị tan chảy bởi sự dịu dàng của Phó Hàn Tranh Dì Lan đem một bát cháo mới đến và đưa cho Phó Hàn Tranh. Phó Hàn Tranh cau mày, cầm thìa lên, múc một miếng cháo và cẩn thận đưa lên miệng thổi cho đỡ nóng rồi mới đưa đến miệng cô.
Mộ Vi Lan trừng mắt nhìn anh với đôi mắt đỏ hoe.
“Tiểu Lan, nghe lời nào, há miệng ra.”
Giọng điệu dỗ dành của anh không những không làm cho Mộ Vi Lan nghe lời, mà còn khiến Mộ Vi Lan trực tiếp hất đổ bát cháo trong tay anh xuống đất!
Bát cháo rơi xuống đất, vỡ tan thành bốn năm mảnh, nước cháo văng lên quần của Phó Hàn Tranh Dì Lan giật mình hoảng hốt: “Cậu chủ…”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tái nhợt của Mộ Vi Lan, giọng anh trở nên lạnh lùng hơn: “Dì Lan, đem một bát khác đến đây.”
“Vâng…”
Mộ Vi Lan cắn môi, giận dữ nhìn anh: “Tôi không ăn! Phó Hàn Tranh, anh cút đi!”
“Nếu em không muốn gặp anh, cách tốt nhất là ăn hết bát cháo này ngay lập tức!”
Phó Hàn Tranh không đủ kiên nhẫn, anh đặt bát cháo trong tay xuống chiếc tủ bên cạnh giường bệnh, anh lạnh lùng nhìn cô.
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu, đưa tay lên che mặt rồi với tay lấy bát cháo, nhanh chóng ăn hết nó.
“Ăn xong rồi, anh có thể đi được chưa? Tôi không muốn nhìn thấy anh.”
Phó Hàn Tranh siết chặt nắm tay, lạnh lùng đút hai tay vào túi quần rồi dặn dò dì Lan: “Hãy chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”
“Vâng, thưa cậu chủ.”
Nói xong, Phó Hàn Tranh sải bước rời khỏi phòng bệnh.
Dì Lan nhìn Mộ Vi Lan yếu đuối nằm trên giường bệnh và thở dài: “Cô chủ, tại sao cô phải như thế chứ? Sáng nay cậu chủ gọi tôi tới đây, khi tôi đến bệnh viện, tôi nhìn thấy cậu chủ ngồi trên băng ghế bên ngoài phòng bệnh, sắc mặt mệt mỏi. Tôi hỏi cậu chủ tại sao không vào trong nghỉ ngơi, cậu chủ nói bây người người cô không muốn gặp nhất là cậu ấy…Cô và cậu chủ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”
Mộ Vi Lan không muốn nói chuyện, cô kéo cao chăn lên và che mình lại, nước mắt từ từ lăn xuống gối, ướt đẫm cả một vùng.
“Dì Lan, tôi muốn ở một mình.”
“Haizz, được rồi, cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi tôi.”
Điện thoại của Mộ Vi Lan ở chỗ của Phó Hàn Tranh. Khi anh ra khỏi bệnh viện, điện thoại của Mộ Vi Lan đổ chuông.
Người gọi điện đến là Kỳ Ngạn Lễ.
Phó Hàn Tranh cau mày và nghe điện thoại.
Ở đầu dây điện thoại bên kia, Kỳ Ngạn Lễ mở lời nói: “Cô đến bệnh viện chưa? Đứa bé đã được bỏ đi chưa?”
Phó Hàn Tranh lạnh lùng đáp lại: “E là phải khiến tổng giám đốc Kỳ thất vọng rồi.”
“Ồ, có vẻ như kế hoạch lại thất bại rồi. Phó Hàn Tranh, bao năm qua, tôi đánh giá thấp anh rồi, anh thực sự rất tinh nhạy.”
“Kỳ Ngạn Lễ, tôi đúng là có lỗi với Kiều Tang, nhưng anh xúi giục Tiểu Lan, tôi sẽ không bỏ qua chuyện này đâu.”
“Xúi giục?” Kỳ Ngạn Lễ cười lớn: “Tổng giám đốc Phó, có phải anh hiểu nhầm gì rồi không. Lúc đó là Mộ Vi Lan chủ động hợp tác với tôi, hơn nữa, chắc anh không biết, hôm đó anh gặp tai nạn, anh đoán xem đó là tai nạn bình thường, hay là do người tạo ra?”
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh sững sờ: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi muốn nói gì, người thông minh như tổng giám đốc Phó đây, lẽ nào còn không rõ? Tai nạn đó là do Tiểu Lan của anh một tay lên kế hoạch. Phó Hàn Tranh, tôi đột nhiên thấy thương hại anh rồi đấy. Mộ Vi Lan đưa anh lên giường của Hạ Tuyết Tinh, rồi tạo ra tai nạn xe để muốn lấy mạng của anh. Anh cảm thấy thế nào khi bị người phụ nữ mình yêu hãm hại?”
Phó Hàn Tranh nắm chặt điện thoại, những đốt ngón tay trở nên tái nhợt.
Kỳ Ngạn Lễ cười điên dại qua điện thoại: *, đúng rồi, tôi quên nói với anh, từ khi Mộ Vi Lan đến đảo Ly Giang, cô ấy đã luôn tính kế hại anh. Tôi nói với cô ấy rằng hãy dụ anh đến đảo Ly Giang, không chừng sẽ khiến anh gặp nạn.
Không ngờ cô ấy thực sự nhẫn †âm…Haizz, Phó Hàn Tranh, nói đến sự tàn nhẫn, có vẻ như Mộ Vi Lan hơn anh phải không?”
Phó Hàn Tranh im lặng một lúc.
Kỳ Ngạn Lễ tưởng rằng Phó Hàn Tranh tức giận không nói nên lời, ai ngờ, Phó Hàn Tranh lại bình tĩnh đáp: “Cô ấy tàn nhẫn, tôi lạnh lùng, trời sinh một cặp, chẳng phải rất hoàn hảo sao?”
“Anhl”
Phó Hàn Tranh cười khẩy rồi cúp điện thoại.
Mộ Vi Lan ngủ li bì cả một ngày và mơ thấy ác mộng suốt.
Khi cô giật mình kinh hãi tỉnh dậy.
Cô bất ngờ thấy một người đàn ông ngồi bên cạnh giường.
Không phải ai khác, chính là Phó Hàn Tranh.
“Tôi, tôi không muốn nhìn thấy, anh đi đi…”
Phó Hàn Tranh cầm con dao gọt hoa quả trong tay, nhẹ nhàng uyển chuyển gọt một quả táo: “Em thực sự muốn anh rời đi?”
Anh quá bình tĩnh, người đàn ông này thực sự quá khó đoán, Mộ Vi Lan không thể đoán được ra anh đang nghĩ gì.
Phó Hàn Tranh đưa quả táo đã được gọt vỏ cho Mộ Vi Lan, Mộ Vi Lan nhìn đi chỗ khác, không thèm nhận lấy.
Phó Hàn Tranh cũng không nổi giận, anh đặt quả táo lên bàn và điềm tĩnh nói: “Nghe Kỳ Ngạn Lễ nói, em muốn mạng sống của anh?”
Đôi mắt của Mộ Vi Lan run rẩy dữ dội rồi nói: “Anh hại chết bố tôi, tôi đương nhiên muốn mạng sống của anhl”
Phó Hàn Tranh đang chơi với con dao gọt trái cây sáng bóng trên tay, anh đột nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.
Mộ Vi Lan giật mình: “Phó Hàn Tranh…anh, anh muốn làm cái gì!”
Anh nhét con dao gọt trái cây vào.
trong lòng bàn tay của cô, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm và thốt ra từng từ: “Chẳng phải em muốn mạng sống của anh sao? Em không cần phải tốn sức hợp tác với Kỳ Ngạn Lễ. Em muốn mạng của anh, em chỉ cần cầm con dao này đâm thẳng vào trái tim anh là được.”
Anh cầm bàn tay nhỏ bé của cô, cưỡng ép cô cầm con dao gọt hoa quả và đâm về phía ngực trái của anh!
Mộ Ví Lan hoảng sợ thất thần: “Phó Hàn Tranh! Anh điên rồi!
Không…không!”
Nhưng sức mạnh của anh lớn hơn cô rất nhiều, cô cố gắng hết sức cũng không thể chống lại anh, cô giương mắt nhìn mũi dao đâm vào ngực của anh, nước mắt Mộ Vi Lan lập tức rơi lã chã: “Anh buông tôi ra! Phó Hàn Tranh…anh nghe thấy chưa! Đừng!”