“Tiểu Nam, tôi không có tiền mặt, ở đây cậu có hỗ trợ máy POS không?
Diệp Tinh Nam nhướng mày: “Đương nhiên là có hỗ trợ. Nhưng anh Ca à, anh đã rời khỏi tổ chức Minh, đã gần một năm kể từ khi tôi bắt đầu làm nhiệm vụ. Nếu sau này anh thua lỗ thì đừng vay tiền tôi. Anh biết mà, tôi không có tiền đâu”
Nguyệt Như Ca đưa tay lên véo cái cảm nhỏ của Diệp Tỉnh Nam nói: “Nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu đi, nếu sư phụ đến sòng bạc thì có cần phải trả tiền cho học trò không?”
Nguyệt Như Ca lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen cao quý, nó sáng lên trước mắt Diệp Tỉnh Nam.
Diệp Tinh Nam không khỏi ngẩng đầu nói: “Anh Ca, thẻ này là của anh sao? Loại thẻ đen này toàn thế giới chỉ phát hành một trăm cái, nhưng khi nói đến điều này, tôi càng tò mò hơn không biết số tiền trong thẻ này là bao nhiêu?”
Nguyệt Như Ca chế giễu tiểu Nam: “Nói đến tiền một cái là hai con mắt cậu sáng trưng. Tiểu Nam, làm sao cậu lại thế này. Là sư phụ tôi phải dạy cậu thật tử tế và rộng lượng mới được”
“Rộng lượng cái khỉ gì, tôi chỉ biết người ta có thể chết vì tiền! Anh Ca, có bao nhiêu trong đây vậy?”
VietWriter
Nguyệt Như Ca đặt tay lên vai đồ đệ nhỏ, ra vẻ bí mật hất cằm: “Chà… Tôi không biết nữa, ăn cắp được “Tôi đi với, anh Ca, anh bắt đầu ăn cắp ở bên ngoài từ khi nào vậy?
Còn việc như vậy không? Dẫn tôi theo với!”
Nguyệt Như Ca đẩy vai anh ta: “Nói đến tiền một cái là liền không có lý trí. Thẻ đen này không phải của người khác. Tôi lấy từ Hàn Chiến, chắc cũng có nhiều tiền trong đó”
“Hàn Chiến?”
Diệp Tỉnh Nam trợn tròn mắt, che miệng vừa kích động vừa sợ hãi: “Anh dám ăn trộm tiền của Hàn Chiến sao? Đây là địa bàn của anh ta.
Chỉ cần quẹt một cái là anh ta liền biết tiền đã được tiêu ở đâu, sau này còn không tới giết anh được à?”
Nguyệt Như Ca khit mũi hừ lạnh: “Khi anh ta đến, chẳng lẽ tôi còn chưa rút hết tiền trong thẻ này à”
“Anh Ca, anh quá độc ác, anh có thù oán gì với Hàn Chiến à, anh muốn Hàn Chiến phá sản hay sao?”
Hừ, người đàn ông đó đã sỉ nhục cô, còn nói cô không biết xấu hổ mà đi liên lạc lại với Giang Thanh Việt.
Nguyệt Như Ca cô không phải là một quả hồng mềm, cô là người có thù tất báo.
Làm nhục cô đúng không? Cô sẽ vơ vét hết sạch tiền của anh, khiến anh đau lòng và hối hận.
Nguyệt Như Ca khoác vai Diệp Tinh Nam, nhìn toàn bộ sòng bạc xa hoa ồn ào, đôi mắt đẹp nheo lại: “Đêm nay, tôi đến đây để trở thành chuyên gia tẩu tán tiền!”
Để tẩu tán tiền nhanh chóng, Nguyệt Như Ca đã chơi xúc sắc, đặt cược cả lớn lẫn nhỏ.
Nguyệt Như Ca trực tiếp đưa thẻ đen ra: “50 triệu, mua lớn”
Người đối diện gần như bị sốc, ho khan vài tiếng: “Cô ơi, cô chắc.
chắn đặt cược năm mươi triệu một lần chứ?”
Nguyệt Như Ca: “Sao, ít quá à, vậy thì một trăm triệu một lần”
“Không, không, năm mươi triệu năm mươi triệu thôi.”
Diệp Tinh Nam đứng bên cạnh Nguyệt Như Ca, nhỏ giọng hỏi: “Anh Ca, anh có biết mật khẩu thẻ này không?”
Nếu mật khẩu bị nhập sai hơn ba lần thì nó sẽ bị đóng băng, lúc đó sẽ không phải trở thành trò cười trước mặt mọi người sao? Nếu không trở thành trò cười, ông trùm đứng sau sòng bạc này ở Hàn Thành có lý lịch rất lớn, không hề dễ trêu chọc.
“Làm sao một người như Hàn Chiến có thể thiết lập mật khẩu cho.
tấm thẻ ngân hàng này? Ai có thể ăn cướp thẻ của anh ta”
“Anh! Anh không ăn cắp thẻ của anh ta sao?”
Nguyệt Như Ca nói: “Tôi là tạo bất ngờ! Hơn nữa ngay cả khi nó bị đánh cắp, tôi không cần quẹt thẻ, anh ta cũng biết thẻ của mình đang ở đâu”
Hơn nữa cho dù có mật khẩu, sao có thể làm khó được cô? Cô đã từng làm gì để kiếm ăn? Cô từng là đặc vụ hàng đầu của tổ chức Minh, nếu không bẻ được một vấn đề nhỏ như mật khẩu của thẻ ngân hàng thì làm sao có thể không biết xấu hổ mà sống tiếp đây?