Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 214


Mộ Vi Lan có chút lo lắng, “Bác sĩ, đứa bé có bị chịu ảnh hưởng không?”


“Dựa vào tình hình trước mắt của cô, thì chắc không có trở ngại gì. Có điều, nếu như tim thai thấp, thì đứa bé sẽ có nguy cơ báo sảy thai, vì vậy nhất định phải chú ý, đặc biệt chú ý không thể sinh hoạt vợ chồng.”


Mặt của Mộ Vi Lan đỏ lên, vấn đề nghiêm chỉnh như vậy, đột nhiên nhắc đến chuyện sinh hoạt vợ chồng, trong căn phòng này, còn có nhiều người như vậy nữa chứ…


Sau khi bác sĩ Lưu rời đi, Lục Hỉ Bảo liền chạy đến bên giường của Mộ Vi Lan, hỏi: “Vi Lan, tốc độ của cậu cũng nhanh quá rồi đấy! Không những đã kết hôn, lại còn sắp được làm mẹ rồi! Liệu cậu có phải người đầu tiên được làm mẹ của lớp chúng ta không?”





Mộ Vi Lan đỏ mặt, ngại ngùng chuyển chủ đề, “Đúng rồi, sao cậu lại ở đây?”


“Tớ thực tập ở bệnh viện này, nhưng mà cũng thật là trùng hợp, vậy mà lại có thể gặp cậu ở đây!”


Giang Thanh Việt đi tới, vỗ vào vai của Phó Hàn Tranh, nói: “Vừa nãy tớ đã xem qua chỉ số báo cáo, tim thai thấp cũng thường gặp, không cần phải quá lo lắng đâu.”


Lục Hỉ Bảo sững sờ, “Sư phụ, thầy có quen biết với chồng của Vi Lan sao?”


Phó Hàn Tranh nhìn Lục Hỉ Bảo, “Đây là?”


“Học trò của tớ.”


“Bạn cùng bàn cấp ba của em.”


Giang Thanh Việt lên tiếng cùng lúc với Mộ Vi Lan, Lục Hỉ Bảo cong mắt lại, cười nheo cả mắt, chìa tay về phía Phó Hàn Tranh, “Tôi là bạn cùng bàn cấp ba của Vi Lan, cũng là học trò của chủ nhiệm Giang.”


Phó Hàn Tranh nhìn vào bàn tay đó, không định bắt tay, Giang Thanh Việt lặng lẽ giơ tay lên, một tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của Lục Hỉ Bảo, “Đi thôi, để cho bạn học của em nghỉ ngơi.”



VietWriter



Lục Hỉ Bảo chau mày: “Sư phụ, em vẫn chưa hỏi số wechat của Vi Lan nữa mà!”


Nhưng Giang Thanh Việt đã lôi cô ra khỏi phòng bệnh.


Khó khăn lắm, phòng bệnh mới được yên tĩnh.


Mộ Vi Lan nhìn theo bóng lưng rời đi của Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo, có chút ngơ ngác.


“Đang nhìn gì thế?”


Mộ Vi Lan cười, “Không biết tại sao, em cứ cảm thấy người bạn thân Giang Thanh Việt kia của anh, có ý đồ với bạn học của em.”


Vừa nãy, khi Giang Thanh Việt nắm lấy bàn tay nhỏ của Lục Hỉ Bảo, đã làm lộ lên tính chiếm hữu sâu sắc.


Phó Hàn Tranh giơ tay gõ vào trán của cô, “Bụng không đau rồi à? Mà còn rảnh rỗi quan tâm đến người khác thế?”


Mộ Vi Lan nắm chặt lấy bàn tay to của anh, áp sát vào lòng anh nói: “Hàn Tranh, đứa bé sẽ không sao đâu phải không?”


“Ừm, bác sĩ không phải đã nói rồi sao? Chỉ cần kiểm tra định kỳ, thì sẽ không có trở ngại gì cả.”


“Ừm, vừa rồi doạ chết em rồi.”


Phó Hàn Tranh hít một hơi sâu, không những doạ đến cô, mà khi anh nhận điện thoại của cô lúc đang họp, tim cũng muốn nhảy cả ra ngoài.


Từ trước đến giờ anh chưa từng căng thẳng lo lắng như vậy, thậm chí, là hoảng sợ.


Phó Hàn Tranh ôm lấy cánh tay của cô, hơi hơi nắm chặt, chiếc cằm anh tuấn đặt lên trên trán cô, khàn giọng nói: “Hôm nay anh sẽ ở bệnh viện cùng em, đừng sợ.”


“Bác sĩ chẳng phải đã nói em không sao rồi à? Anh vẫn là quay về làm việc đi.”


Phó Hàn Tranh công việc bận rộn, cô vẫn luôn biết rõ.


“Em nằm ở đây, bây giờ anh về công ty thì cũng chẳng có tâm trạng để làm việc.”


Một câu nói điềm tĩnh như vậy của anh, Mộ Vi Lan dựa vào trong lòng anh dịu dàng cười, ngẩng mặt lên nhìn anh, nói: “Phó Hàn Tranh, sao em lại phát hiện, bây giờ anh ngày càng quan tâm em vậy chứ?”


Phó Hàn Tranh mím môi, không nói gì.


Mộ Vi Lan muốn hỏi đến cùng, dựa vào anh, “Nói thật lòng, bây giờ có phải em ngày càng có thể ảnh hưởng đến anh rồi không?”


Cô vẫn nhớ, ban nãy khi anh hỏi bác sĩ, hỏi là “Vợ tôi sao rồi”, là “vợ tôi”.


Phó Hàn Tranh liếc nhìn cô, ngâm nga một tiếng, giọng nói lạnh lùng như thường lệ, “Hài lòng lắm à?”


Điện thoại của Phó Hàn Tranh reo lên, là tiếng thông báo tin nhắc, là của Giang Thanh Việt gửi đến.


Mộ Vi Lan cúi đầu nhìn, Giang Thanh Việt gửi đến một dòng tin nhắn “Số wechat của vợ cậu là bao nhiêu”, sau đó, lại bổ sung thêm một câu, nói là giúp Lục Hỉ Bảo hỏi.


Phó Hàn Tranh chau mày, nhìn vào người phụ nữ trong lòng, “Có muốn cho không?”


“Đương nhiên là phải cho rồi, hồi cấp ba quan hệ của em và Hỉ Bảo rất tốt, chỉ là sau đó cậu ấy ra nước ngoài học đại học, cộng thêm cả sự thay đổi trong nhà em, vì vậy đã mất liên lạc với rất nhiều bạn học, anh mau đưa số wechat của em cho Giang Thanh Việt đi, em vốn đã chẳng có bạn bè gì, hôn nay khó mà gặp được Hỉ Bảo, sau này liên lạc, là có người đi dạo phố cùng rồi.”


Phó Hàn Tranh cũng hy vọng cô có thể kết thêm nhiều bạn bè một chút, đặc biệt là Lục Hỉ Bảo đó, trông có vẻ rất đơn thuần, không có gì đáng lo.


Người Giang Thanh Việt nhìn trùng, Phó Hàn Tranh vẫn là tin tưởng, nên liền đưa số wechat của Mộ Vi Lan cho Giang Thanh Việt.


Không lâu sau đó, wechat của Mộ Vi Lan cũng reo lên, Lục Hỉ Bảo đã kết bạn với cô rồi.


Sau khi Mộ Vi Lan chấp nhận, liền nói chuyện với Lục Hỉ Bảo.


Lục Hỉ Bảo: “Khai thật đi, tìm một người chồng đẹp trai như thế ở đâu đấy! Sau khi tốt nghiệp cấp ba cậu ẩn nấp lâu như vậy thì ra là chạy đi tìm chồng sinh con à!”


Mộ Vi Lan đỏ mặt, mang thai ở tuổi của cô, tuy là rất bình thường, nhưng suy cho cùng vẫn là hơi trẻ, nhưng cô có nên nói với Lục Hỉ Bảo, thực ra cô đã có một đứa con gái ba tuổi rồi không!


Sợ Lục Hỉ Bảo sẽ bị doạ đến ngất _ xỉu, Mộ Vi Lan quyết định giữ bí mật, “Người chồng đẹp trai như vậy… là nhặt được đấy.”


Lục Hỉ Bảo khen Phó Hàn Tranh đẹp trai, Mộ Vi Lan đương nhiên rất vui, chút lòng hư vinh của phụ nữ kia, ai mà không có chứ?


“Hừ, hôm nào chúng ta hẹn cơm, tớ nhất định sẽ ép cậu khai ra!”


“Được thôi, hôm nào hẹn cơm, cậu đừng cho tớ leo cây đấy nhé.”


Khi Mộ Vi Lan ngồi cùng bàn cấp ba với Lục Hỉ Bảo, thì như hình với bóng, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau về nhà, tình bạn cách mạng này không phải thứ có thể so sánh với người bình thường, nếu không phải năm đó nhà họ Mộ gặp biến cố, thì cô cũng sẽ không cắt đứt sa liên lạc với Lục Hỉ Bảo nao nhiêu năm như vậy.


Lục Hỉ Bảo gửi một biểu tượng bưồn đến, “Ôi trời… còn hẹn cơm nữa, tớ bây giờ, làm thực tập dưới tay của Diêm Vương lạnh lùng này, vốn dĩ không có thời gian cho bản thân, ban ngày thực tập thì cũng không sao, nửa đêm có lúc còn gọi tớ đến tăng ca cùng anh ta!


Cũng thật là quá đáng! Buổi chiều tớ còn muốn xin nghỉ để đi ăn sinh nhật của Trì Quân nữa chứ, nhưng Diêm Vương không đồng ý!”


Trì Quân mà Lục Hỉ Bảo nói, Mộ Vi Lan có quen biết, cũng là bạn học cấp ba của cô, chỉ có điều, Trì Quân và Lục Hỉ Bảo thời cấp ba vẫn chưa yêu nhau, có thể là sau này liên lạc nhiều, nên mới yêu nhau, Mộ Vi Lan đang nghĩ lần sau gặp lại sẽ hỏi rõ, thì Lục Hỉ Bảo lại gửi một tin nhắn đến.


“Vi Lan, chồng cậu có phải có quan hệ rất tốt ới Diêm Vương Giang không?


Cậu có thể bảo chồng cậu cầu xin giúp tớ không? Hôm nay là sinh nhật của Trì Quân, nhưng Diêm Vương Giang cứ giữ tớ, tớ phải đến tổ chức sinh nhật cho Trì Quân thế nào đây?”


Mộ Vi Lan suy nghĩ, vừa ngẩng đầu lên nhìn Phó Hàn Tranh, người đàn ông liền ngâm nga một tiếng, giành lấy điện thoại từ tay của cô, “Anh ở đây với em, em lại nghịch điện thoại à?”


“.


Mộ Vi Lan nhìn sang, bàn tay nhỏ dè dặt sờ vào cổ áo sơ mi của anh, nói: “Khi còn đi học, quan hệ của em và Lục Hỉ Bảo rất tốt, lại bao nhiêu năm chưaøa gặp lại, vì thế nên mới nói chuyện vài câu, hôm nay là sinh nhật bạn trai của Hỉ Bảo, nên muốn xin nghỉ buổi chiều với chủ nhiệm Giang, nhưng chủ nhiệm Giang hình như không cho, anh có thể nói với chủ nhiệm Giang, cho Hỉ Bảo xin nghỉ nửa ngày không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK