Trước khi đi, Giang Thanh Việt lại đến phòng điều trị nhìn Lục Hỉ Bảo.
“Hỉ Bảo, anh nhất định sẽ lấy được thuốc giải và bình an trở về gặp em”
Lông mi dày và dài của Lục Hỉ Bảo khẽ động đậy, Giang Thanh Việt yêu chiều nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của người con gái, anh cười nhạt rồi duỗi tay năm chặt bàn tay nhỏ của cô ấy.
“Anh biết chắc chắn là em có thể nghe thấy mà đúng không?”
Người đàn ông cúi người hôn lên trán cô gái một cái.
Đến qần Ám Các thì Gianq Thanh Viêt và Nguyêt Như Ca môt đôi dẫn đầu xâm nhập vào Ám Các.
Giang Thanh Việt thấp giọng mở miệng nói: “Chúng ta chia người ra hai đường đi tìm Châu Thắng”
VietWriter
Môi đỏ của Nguyệt Như Ca cong lên bỗng nhiên huýt sáo khiến Giang Thanh Việt giật mình lo lắng đánh rắn động cỏ thì trong đêm tối bỗng nhiên xuất hiện một bóng đen.
Giang Thanh Việt phản ứng cực nhanh móc súng ra nhắm ngay người tới.
Người đến không phải ai khác mà là thống lĩnh Ngu Đao của Ám Các.
Nguyệt Như Ca lại ấn cánh tay của anh ấy xuống: “Là người một nhà”
Nguyệt Như Ca nhìn thống lĩnh của Ám Các hỏi: “Con rối giết người ở đâu?”
Thủ lĩnh Ám Các nói: “Châu Thắng nuôi dưỡng một nhóm con rối giết người lớn ở nhà giam dưới lòng đất nhưng tôi không thể dẫn hai người đến đó được, nếu như tôi đến đó e rằng sẽ khiến Châu Thắng nghi ngờ, đây là chìa khoá, đám con rối giết người kia rất lợi hại, mọi người phải cẩn thận”
Nguyệt Như Ca nhận chìa khoá: “Được rồi, cảm ơn”
Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca rất quen thuộc với Ám Các, vì thế rất quen thuộc đường đi lối về trong nhà lao dưới lòng đất.
“Từ lúc nào mà cô dụ dỗ được Ngu Đao thế?”
Nguyệt Như Ca nhíu mày: “Tôi mà muốn dụ dỗ một người chỉ mất một lúc thôi.”
Giang Thanh Việt đồng ý gật đầu: “Quả nhiên mỹ nhân kế thật dễ dùng”
Nguyệt Như Ca: “…”
Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca bò đến nóc nhà giam dưới lòng đất, nhìn xuống từ khối pha lê trong suốt trên nóc nhà lao dưới lòng đất thì thấy một đội con rối giết người.
Trong nhà lao dưới lòng đất có rất nhiều con rối giết người đều là người bình thường bị nhốt bên trong nhà tù to lớn như một con thú.
Dưới tác dụng của thuốc và con chip thì rất nhiều người đã mất đi tâm trí, giống như cương thi nắm lấy lồng sắt mà đập mạnh cơ thể và đầu vào chiếc lồng sắt làm máu me đầm đìa, thế nhưng những con rối kia lại không có bất kỳ cảm giác đau đớn nào.
Ngay cả loại người không tim không phổi như Nguyệt Như Ca nhìn thấy cảnh tượng như vậy cũng không khỏi cảm thấy kinh tởm, cô ta siết chặt nắm đấm, tức giận lên tiếng: “Châu Thắng làm như thế thật sự quá điên cuồng, để cho ông ta sống thêm một ngày đã là ông trời ban ơn cho ông tai”
Giang Thanh Việt thương xót nhìn người bị biến thành con rối trong nhà lao dưới lòng đất cau mày nói: “Hi vọng chúng ta có thể cứu toàn bộ bọn họ ra ngoài.”
“Thế nhưng nhà giam dưới lòng đất và Ám Các được trông giữ rất cẩn thận như vậy, chắc chắn rằng đêm nay chúng ta không thể cứu toàn bọn họ ra ngoài rồi. Anh cũng đừng quên mục đích tối nay của chúng ta, chúng ta chỉ có thể dẫn mấy hình nộm đi rồi sau đó cứu chữa cho bọn họ để bọn họ đến trước mặt Tổng thống lên án Châu Thắng và kéo Châu Thắng xuống đài.”
Giang Thanh Việt nhếch đôi môi mỏng: “Xem kế hoạch mà làm việc đi”
Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca năm trên nóc nhà lao dưới lòng đất chờ Phó Hàn Tranh và Thomson trà trộn vào dụ dỗ những người trông coi Ám Các và các bác sĩ ra khỏi đó.
Nguyệt Như Ca nhìn thời gian đã mười một giờ hai mươi phút, đúng giờ, Phó Hàn Tranh và Thomson đến gần nhà lao dưới lòng đất, Phó Hàn Tranh và Thomson đã dụ toàn bộ Ám vệ rời khỏi đó, lúc bấy giờ Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca mới nhảy xuống từ nóc nhà.
Giang Thanh Việt đánh ngất toàn bộ đám bác sĩ, lúc Nguyệt Như Ca dùng chìa khoá mở lồng giam thì con rối giết người bên trong bỗng nhiên hung hăng đánh vào người cô ta!
Vì để giữ lại mạng sống cho những hình nộm này nên Nguyệt Như Ca không thể làm bọn họ bị thương, vì thế cô ta chỉ có thể đọ sức bằng da thịt với bọn họ. Còn Giang Thanh Việt thì lại lấy gậy chích điện sau lưng nhanh chóng đánh ngất bọn họ!