Hà Vận và Kiều Lạc lái xe rời khỏi trường tiểu học Thanh Phong, mới đi được một đoạn, trên đường làng gặp phải một chiếc Bentley màu đen.
Đi sát qua nhau.
Hà Vận còn lẩm bẩm một câu: “Không ngờ hương dã đất còn có lái xe sang.”
Kiều Lạc không để ý, bởi vì quá lâu không ngồi xe, hơn nữa đang mang thai, có chút choáng váng do say xe, cho nên không tập trung chú ý, chỉ tùy ý trả lời một câu: “Có thể họ đến vùng núi này du lịch”
Lúc chiếc Bentley màu đen lái đến trường tiểu học Thanh Phong, bị bảo vệ cản lại.
Lí Đạt từ trong xe bước ra, giải thích một chút với bảo vệ.
Kỳ Ngạn Lễ duỗi đôi chân dài, cũng từ băng sau bước xuống, hỏi bảo vệ: “Xin hỏi trong trường này, có phải có một cô giáo tên là Kiều Lạc hay không?”
VietWriter
Bảo vệ quan sát Kỳ Ngạn Lễ và Lí Đạt, nhìn bọn họ không phải người bản xứ, hỏi: “Hai người quen biết cô Lạc sao?”
Kỳ Ngạn Lễ nói: “Tôi là bạn của Kiều Lạc”
Bảo vệ thấy Kỳ Ngạn Lễ cũng không cần thiết phải nói dối, liền nói đúng sự thật: “Trước khi đến sao anh không gọi điện thoại cho cô Lạc, cô Lạc cùng người đàn ông của cô ấy mới vừa lái xe đi ra ngoài, cô Lạc mang thai, bọn họ vào bệnh viện trong thành phố khám thai rồi: Kỳ Ngạn Lễ ngẩn ra, trái tim chợt đập hơi mạnh lên một chút.
Kiều Lạc… Thật sự mang thai à?
Kỳ Ngạn Lễ hỏi theo bản năng: “Kiều Lạc đã kết hôn chưa?”
Bảo vệ vui vẻ trả lời: “Chưa đâu, nhưng nhìn thì có vẻ sẽ nhanh thôi, cô Lạc và thầy Vận trai tài gái sắc, thật xứng đôi, chắc là không bao lâu nữa sẽ mời chúng tôi uống rượu mừng thôi!”
Chiếc Bentley màu đen rời khỏi trường tiểu học Thanh Phong.
Lí Đạt vừa lái xe, vừa nhìn Kỳ Ngạn Lễ trong kính chiếu hậu, nói: “BOS§, có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, tôi tin trong lòng cô Kiều Lạc vẫn còn có sếp mà”
Kỳ Ngạn Lễ yên lặng không nói gì.
Lí Đạt lại hỏi: ‘BOSS, bây giờ chúng ta đuổi theo ấy sao?”
Kỳ Ngạn Lễ giơ tay lên xoa xoa mi tâm, nhếch đôi môi mỏng nói: “Không cần, tìm khách sạn trong thành phố đi”
Trong đầu Lí Đạt nghĩ, vừa khéo cô Lạc cũng đến bệnh viện trong thành phố, thành phố Sơn Thành rất nhỏ, tùy ý ra ngoài đi dạo loanh quanh một chút, có lẽ sẽ đụng đầu.
Bệnh viện tốt một chút ở Sơn Thành cũng chỉ có một cái, nếu như BOSS thật sự muốn đi tìm cô Lạc, cũng không phải việc khó khăn gì…
Bệnh viện thành phố Sơn Thành, khoa phụ sản.
Hà Vận đỡ Kiều Lạc ngồi xuống nghỉ ngơi trên ghế bên ngoài, sau khi Hà Vận đi lấy số, liếc nhìn màn hình LED hiển thị số thứ tự trên đầu.
“Trước chúng ta còn có rất nhiều số, chắc trong nửa tiếng nữa cũng chưa đến lượt chúng ta. Anh thấy từ sáng sớm đến giờ em vẫn chưa ăn gì, anh đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho em nhé?”
Kiều Lạc say xe suốt dọc đường, mặc dù không ói, nhưng thực ra cũng không muốn ăn uống gì, “Thôi, đừng đi, em không muốn ăn”
Hà Vận thấy sắc mặt cô tái nhợt, cố chấp nói: “Cho dù em không muốn ăn, nhưng mà đứa trẻ cũng phải ăn mà, anh đi mua vài món gì đó, mua thêm sữa đậu nành nóng nữa, bây giờ sắc mặt em trắng bệch cả rồi, không ăn gì sẽ choáng váng.”
Vừa nói, Hà Vận liền đứng dậy nhất định phải đi mua bữa ăn sáng cho Kiều Lạc, “Em cứ ở đây chờ anh, anh đi một chút sẽ trở về thôi.”
“Thật sự không cần đâu, anh đừng đi mua làm gì cho phiền”
Hà Vận cười nói: “Có phiền gì đâu, bây giờ em là phụ nữ có thai, rất cần người khác chăm sóc.”
Hà Vận thật sự rất quan tâm cô, cũng rất có tình có nghĩa, Kiều Lạc thấy không cản được anh, liền miễn cưỡng gật đầu.
Sau khi Hà Vận rời đi, điện thoại di động của Kiều Lạc nhận được một tin nhắn wechat, là Anh Q gửi đến.
“Tôi đến Sơn Thành rồi, cô đang ở đâu?”
Kiều Lạc hơi ngẩn ra, không ngờ Anh Q thật sự đến Sơn Thành, hơn nữa còn đột ngột như vậy, “Tôi đang ở bệnh viện trong thành phố khám bệnh, anh có muốn đi gặp hiệu trưởng cùng bọn trẻ một chút không?