Cho dù trong thời khắc nguy hiểm như vậy, Hàn Chiến vẫn còn lòng dạ quan sát cô gái nhỏ trong ngực, khó khăn lắm mới nhìn thấy con cáo nhỏ láu cá này bị dọa sợ hãi, mặt mũi trắng bệch.
“Tách”
Bật lửa đóng lại.
Hàn Chiến đưa tay, lấy chiếc lựu đạn mini trong tay cô, đôi môi mỏng phả ra hơi thở nhuộm mùi khói thuốc lá nhàn nhạt lên vành tai cô, giọng nói trầm thấp từ tính mở miệng: “Vốn định trêu chọc em một chút thôi, nhưng giống như em bị tôi hù dọa rồi thì phải, nhưng tôi rất vui lòng nhìn thấy cảnh này”
Khóe miệng Nguyệt Như Ca giật một cái, trong lòng âm thầm lôi tổ tông mười tám đời của Hàn Chiến lên mắng chửi một trận!
Trêu chọc cô một chút? Đùa chút chơi? Bật lửa va chạm với lựu đạn?
VietWriter
Mới vừa rồi suýt chút nữa thì cô bị nổ thành tro bụi rồi đó!
Cánh tay kia của cô lúc nãy mới miễn cưỡng ổn định lại, nhưng vẫn cứng ngắc một bên cạnh, chưa hết run rẩy.
Mới vừa rồi, giọng nói, ánh mắt dò xét cô của Hàn Chiến, cũng vô cùng giống với sau khi phát hiện con mồi, muốn vờn cô chết từ từ, chết không có chỗ chôn.
Đối với một cô gái mười tám tuổi mà nói, thời điểm đến gần sát với tử thần như vậy, cho dù là đặc công đã trải qua huấn luyện nghiêm chỉnh, cũng sẽ sợ hãi.
Hai tay cô được một đôi tay thon gầy mang những vết chai mỏng nắm lấy.
Nguyệt Như Ca khẽ thở hắt ra một hơi, tỏ vẻ tủi thân mở miệng nói: “Anh Hàn, sau này có thể đừng đùa giỡn như vậy với tôi nữa hay không, thật sự sợ chết người đó.”
Hàn Chiến nhàn nhạt cười một tiếng, “Được, sau này không dọa em sợ nữa”
Ban đêm, bọn họ ở ngôi nhà trong động.
Đối với sơn động này Nguyệt Như Ca mang lòng tò mò rất lớn, dù sao trong cái sơn động này lại xây dựng được một biệt thự như vậy, bên trong cái gì cần có đều có, thậm chí ngay cả chỗ tắm cũng là suối nước nóng tự nhiên, người có tiền thật sự rất biết hưởng thụ.
Trong lúc cô ngâm trong nước suối ấm áp, nhắm mắt, suy nghĩ sau này có tiền cũng phải xây dựng một chỗ ở sang trọng lại hòa mình với tự nhiên như vậy.
Chẳng qua là mục tiêu to lớn vĩ đại đó, không biết còn bao lâu nữa mới đạt đến.
Cả buổi tối chạy ngoài đường suốt mấy tiếng đồng hồ, còn bị Hàn Chiến dọa sợ hồn xiêu phách lạc, giờ phút này được th ngâm trong nước suối thả lỏng gân cốt, ngay cả suy nghĩ cũng bình tĩnh lại, tựa đầu vào thành suối nước nóng, nhắm mắt, ngủ quên mất.
Đến khi tỉnh lại, đã ở trong ngực Hàn Chiến.
Đôi môi mỏng của Hàn Chiến, rơi lên mí mắt con đang nhắm của cô.
Trong ngực, cô gái nhỏ mới vừa tỉnh dậy, giọng nói vẫn còn mang âm mũi, nghe rất nũng nịu, cô xoa xoa ánh mắt cho tỉnh táo, hỏi: “Vừa rồi tôi tắm rồi ngủ quên à?”
“Ừ, tôi ôm em trở về đấy”
Nguyệt Như Ca vùi vào trong ngực anh, ngây ngốc cười khế một tiếng, “Vậy há chẳng phải tôi bị anh Hàn thấy hết rồi sao.”
Bàn tay người đàn ông vỗ nhẹ vào lưng của cô, giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, cúi đầu hôn trán cô một cái, thấp giọng nói: “Dù sao sau này cũng bị nhìn thấy hết, sớm muộn thôi, cho nên không thành vấn đề”
Con cáo nhỏ trong ngực, bỗng nhiên nâng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sinh động lên tới, ánh mắt trong veo nhìn anh, ngón tay nhỏ bé dí lên đầu mũi rất cao của Hàn Chiến một cái, “Vậy so với những người đàn bà trước kia anh Hàn từng nhìn thấy, tôi có đẹp không?”
Hàn Chiến tóm lấy bàn tay nhỏ bé không chịu an phận của cô, ánh mắt sâu sắc nóng bỏng bao phủ cô, thanh âm khàn khàn, nóng lên nửa độ, “Mới vừa rồi không thấy rõ, tôi muốn nhìn cẩn thận một lần nữa mới có thể kết luận được”
Đùa bốn lưu manh còn ra vẻ nghiêm túc như vậy sao.
Nguyệt Như Ca vòng tay ôm cổ Hàn Chiến, khuôn mặt nhỏ nhắn chui vào hõm cổ anh, nằm rúc vào ngực Hàn Chiến trên giường lớn mềm mại, hoàn toàn buông lỏng trước đó chưa từng có.
Ngay cả giọng nói, cũng lười biếng hơn rất nhiều, “Nơi này không giống sơn động một chút nào”