Chất tiệt, Hoa Hồng Đen lại tấn công vào hệ thống truyền tin của bọn chúng!
“Hắc Cảnh, hòn đảo này của mày đã bị bọn tao bao vây rồi, còn mười tay xạ thủ bắn tỉa mà mày sắp xếp cũng đã bị bọn tao bắt giữ luôn, nếu mày còn muốn sống thì bỏ súng xuống đi, ngoan ngoãn đầu hàng! Không biết chừng tao vui thì sẽ tha cho mày một mạng!”
Mặt Hắc Cảnh xanh mét! Người phụ nữ chết tiệt!
Giang Thanh Việt nhìn Hắc Cảnh cười khiêu khích.
Hắc Cảnh căn chặt răng, xét về tài thiện xạ và tốc độ tác chiến cá nhân, hắn ta vĩnh viễn không thắng được Sói Trắng, cho dù gặp may thắng Sói Trăng đi nữa, hắn ta cũng không thể trốn thoát khỏi sự bao vây của Hoa Hồng Đen.
Sau khi cân nhắc, Hắc Cảnh trực tiếp bỏ súng trong tay xuống bãi cỏ.
“Tao thua rồi, muốn chém muốn giết tuỳ các người!”
Giang Thanh Việt cũng bỏ súng xuống: “Bây giờ vẫn chưa đến lúc phải giết mày”
Nguyệt Như Ca và Thomson lần lượt nhảy xuống từ hai chiếc máy bay chiến đấu, dẫn Hắc Cảnh đi lên.
Nguyệt Như Ca nghiêng nửa người ra khỏi máy bay, nhìn về phía Giang Thanh Việt và Lục Hỉ Bảo: “Này, hai người còn ngây ra đấy làm gì, nhanh lên đi, nói thế nào đi nữa thì đây cũng là địa bàn của tổ chức Minh! Tôi không dám đảm bảo lát nữa tổ chức Minh có phái viện binh đến không đâu?”
Lục Hỉ Bảo gật gật đầu, đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn chủ động năm lấy tay Giang Thanh Việt, lúc cô chuẩn bị đi về phía Nguyệt Như Ca, Giang Thanh Việt đột nhiên kéo cô lại.
VietWriter
Người đàn ông nọ nói với Nguyệt Như Ca: “Tôi lái trực thăng đi”
Nguyệt Như Ca không quên chọc anh: “Suýt nữa thì quên, anh lái trực thăng tới một mình, bản lĩnh lớn quá!
Không sợ bị giết chết trên không!”
Nguyệt Như Ca và Thomson ngồi máy bay chiến đấu rời đi trước.
Giang Thanh Việt rút tay mình ra khỏi bàn tay đang năm của Lục Hỉ Bảo, bước chân tiến về phía trực thăng.
Lục Hỉ Bảo nhìn lòng bàn tay trơ trọi, ánh mắt thoáng lên vẻ bi thương.
Đường trên đảo gồ ghề, Lục Hỉ Bảo lại trải qua sự việc chấn động như vậy, những ngày qua, cô không được ăn uống hẳn hoi để bổ sung thể lực, có lẽ trong lòng cô tích tụ quá nhiều sợ hãi, vừa bước được mấy bước, chân của Lục Hi Bảo đã trở nên yếu ớt.
Giang Thanh Việt cũng nhận ra người phụ nữ phía sau vẫn chưa theo kịp mình, anh không yên tâm quay người lại thì nhìn thấy cô đang lảo đảo.
Anh sải bước đi tới, nhẹ nhàng cau mày hỏi: “Chân bị thương rồi à?”
Lục Hỉ Bảo lắc đầu, đỏ mặt nói: “Không bị thương, em bị dọa đến mức… chân mềm nhũn, không đi được.”
Giang Thanh Việt ngây người hai giây, tim anh thấy nhói đau.
Đúng vậy, từ bé đến lớn, cô sống ở nơi an toàn và êm đềm như thế, sao có thể trải qua tình huống như thế này.
Trên đảo, màn đêm buông xuống, Giang Thanh Việt nhẹ nhàng khom người, bế người phụ nữ nhỏ bé lên, ung dung đi về phía trực thăng.
Đôi mắt của Lục Hỉ Bảo si mê ngắm nhìn khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng của anh, giây phút này đây, cô mới phát hiện ra bản thân mình yêu anh đến mức nào, hai tay cẩn thận ôm chặt lấy cổ anh.
Máy bay trực thăng ổn định giữa không trung, lướt qua núi sông hải đảo.
Giang Thanh Việt liếc mắt nhìn người bên cạnh, anh khẽ nhắc nhở: “Từ đây đến chỗ cần đến còn khá lâu, em nhắm mắt lại ngủ một giấc đi.”
Mấy ngày gần đây cô bị Hắc Cảnh bắt cóc nên ăn không ngon, ngủ không yên, sau một hồi dẫn vặt chắc là cô cũng rất mệt mỏi rồi. Đúng là Lục Hỉ Bảo mệt thật, nhưng bây giờ khi đã được bình an không bị thương tổn gì, ngồi trên chiếc trực thăng, Giang Thanh Việt lại ở bên cạnh cô, cô lại cảm thấy không nỡ ngủ.
Trong bóng đêm, đôi mắt đen láy sáng rực nhìn chăm chú vào gương mặt tuấn tú của anh.
Cô đã mong nhớ gương mặt đó rất lâu.
Hơn nửa tháng rồi không gặp mặt, cũng không có bất kỳ liên lạc nào, đối với một người trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt mà nói thì hơn mười ngày bặt vô âm tín này, một ngày dài như thể một năm.
Dường như Giang Thanh Việt cũng cảm nhận được tầm mắt nóng bỏng của cô, yết hầu của anh hơi động đậy, anh trầm giọng nói: ‘Anh sẽ không biến mất, từ giờ sẽ không bỏ em lại nữa đâu, cứ yên tâm ngủ đi, khi tỉnh dậy thì em sẽ nhìn thấy anh ngay”
Nhưng mà, phụ nữ đều là người có lòng tham vô tận, Lục Hỉ Bảo nhìn anh, nghiêm túc hỏi: “Vậy sau này anh có bỏ em lại nữa không?”
Cô nghiêm túc nghe anh nói từng câu từng chữ một, anh vừa mới nói là, giờ anh sẽ không bỏ cô lại nữa, nói cách khác, tạm thời anh sẽ không bỏ cô, nhưng sau này thì sao đây?
Yết hầu của Giang Thanh Việt lại lăn lên lăn xuống, một lúc lâu sau, cuối cùng anh mới bất đắc dĩ nói: ‘Chuyện sau này thì để sau này nói.”
Anh không đành lòng từ chối cô, trên đời này đâu có lời hứa nào là chắc chắn.
Lục Hỉ Bảo căn môi, đôi mắt cô rưng rưng nước, cô cố chấp nói: “Nhưng rõ ràng là anh còn thích em mà, có đúng không? Nếu còn thích tại sao anh lại rời xa em, em biết là anh thích em, nếu không anh sẽ không liều cả mạng sống đến cứu em như vậy. Tại sao anh lại nói dối, em muốn một câu trả lời.”
“Cô nhóc…”
Cô bật khóc.
Vùi khuôn mặt mình vào hai đầu gối, cô giống như con thú nhỏ bị thương, nức nở tủi thân, bờ vai mảnh khảnh cũng vô thức run lên.
Khi bị Hắc Cảnh bắt cóc cô cũng không hề khóc, bị nhốt hai ba ngày cô cũng không khóc lấy một lần, bị người ta chĩa súng vào đầu, cho dù cô sợ, nhưng cô vẫn cố bình tĩnh đọ sức với đối phương, cố gắng kéo dài thời gian cho mình.
Nhưng mà… giờ đây… rõ ràng cô đã an toàn rồi, thậm chí gặp được người đàn ông mà mình thương yêu nhất, lúc các dây thần kinh đều thư giãn, nhưng cô lại bật khóc.
“Thầy à… sao lại muốn bỏ em…”
Tiếng khóc nghẹn ngào vang vào tai Giang Thanh Việt, dường như anh nghe thấy trái tim mình vang lên từng tiếng nổ “ầm ầm”, sụp đổ hoàn toàn.
Cô gái yếu ớt gọi anh một tiếng thầy, giao hết sự tín nhiệm nơi anh, vậy mà anh lại tàn nhẫn vứt bỏ cô.
Lục Hỉ Bảo khóc rất đáng thương, cô ngước khuôn mặt nhạt nhòa nước mắt, nhìn cảnh tượng phía trước trực thăng, miêu tả những chuyện vừa mới xảy ra một cách rõ ràng: “Bọn họ bắt cóc em để uy hiếp anh… em muốn anh tới cứu… nhưng em lại không dám hy vọng xa vời… em sợ anh sẽ không quan tâm đến em… sợ anh không cần em nữa…