Mùi hương nam tính của người đàn ông đến gần cô, cho đến khi hơi của hai người hòa quyện vào nhau, trong đầu Mộ Vi Lan vang lên câu nói của Hướng Nam Tây “Hàn Tranh đang tắm”, cô đột nhiên giật mình, vô thức cúi đầu xuống và thu lại ánh mắt ngại ngùng, cô nhìn lại Phó Hàn Tranh với ánh mắt lạnh lùng: “Tối qua giám đốc Hướng phục vụ anh vẫn chưa tốt sao? Sao bây giờ anh vẫn còn sức lực để tìm người phụ nữ khác thế?”
Hơi nóng trên mặt cô mặc dù vẫn chưa hoàn toàn biến mất, nhưng giọng nói chất vấn và ánh mắt đã trở nên rất lạnh lùng.
Đôi mắt đen của Phó Hàn Tranh nheo lại, anh nhìn chằm chằm vào người phụ nữ nằm bên dưới mình.
Tối qua? Tối qua cô gọi cho anh lúc anh đang tắm sao?
Mộ Vi Lan nhân lúc anh lơ là, cô đẩy anh ra, cô đứng dậy và quay lưng lại với anh, chỉnh đốn lại trang phục của mình rồi mím môi nói: “Tổng giám đốc Phó, không còn việc gì khác thì tôi ra ngoài làm việc trước đây.”
Cô không quay đầu lại, cô bước trên đôi giày cao gót và đi ra ngoài. Người đàn ông đứng sau lưng cô nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô và kéo cô lại. Anh nhìn cô chằm chằm, đôi mắt sâu thẳm còn có chút ý trêu đùa cô: “Ghen rồi sao?”
Mộ Vi Lan hít một hơi thật sâu và tự nhủ mình phải bình tĩnh, cô lạnh lùng nói: “Tôi và tổng giám đốc Phó chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, tôi có quyền gì để ghen chứ? Hơn nữa, tổng giám đốc Phó cũng không phải là kiểu người tôi thích!”
Phó Hàn Tranh bước lại gần cô, anh hất cắm nhìn cô: “Cô thích kiểu người như cháu trai của tôi?”
“Tôi thích ai thì cũng không liên quan tới tổng giám đốc Phó!”
Phó Hàn Tranh trước giờ đều không có sự kiên nhẫn với phụ nữ. Anh là người kiêu ngạo, anh muốn người phụ nữ nào cũng không cần phải chỉ tay. Chỉ cần một ánh mắt đã có rất nhiều phụ nữ lại gần anh. Những lời nói lạnh lùng của Mộ Vi Lan lúc này làm anh có phút phẫn nộ. Bàn tay nắm lấy cổ tay của Mộ Vi Lan đột nhiên buông ra, Mộ Vi Lan bất ngờ, ngã vào lòng anh.
Anh nhìn cô với đôi mắt lạnh lùng: “Trong thời gian hợp đồng, tôi có quyền can thiệp vào mọi chuyện của cô.”
“Anh bỏ tôi ra! Phó Hàn Tranh, anh vừa hẹn hò với Hướng Nam Tây, vừa tán tỉnh quyến rũ tôi, anh tưởng anh rất lợi hại sao?”
Đồ cặn bã! Phó Hàn Tranh và Giản Triết đều là những người đàn ông cặn bã!
Giản Triết là cặn bã cấp thấp, Phó Hàn Tranh là cặn bã từ tận bên trong! Anh vừa cặn bã lại còn mặt dày! “Tôi có lợi hại hay không chắc là cô quên rồi, có cần tôi giúp cô nhớ lại không?”
Giọng nói của người đàn ông lạnh lùng, khuôn mặt thanh cao thực sự khó mà khiến người khác có thể tưởng tượng được Phó Hàn Tranh lại hạ lưu như thế!
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Vi Lan đỏ ửng: “Anh bỏ tôi ra! Phó Hàn Tranh, anh là đồ khốn nạn! Tôi không muốn…”
Người đàn ông thấy cô phản kháng mạnh mẽ, anh bất chợt tức giận, anh đang định nắm lấy tay cô và đè cô xuống ghế sofa, Mộ Vi Lan bỗng dưng cúi đầu và cắn mạnh vào ngón tay cái của anh. Phó Hàn Tranh không để ý, đôi mắt anh nheo lại. Điện thoại trên bàn đột nhiên reo lên, Mộ Vi Lan nhân cơ hội chạy ra khỏi văn phòng!
Phó Hàn Tranh nhìn dáng người mảnh khảnh đang chạy trốn của cô, anh khẽ nhíu mày, cúi đầu nhìn vết răng rên tay mình. Người phụ nữ này chắc chắn là tuổi chó, vừa nãy anh đã làm gì cô hay là ăn miếng thịt nào trên người cô mà cô lại dùng sức cắn anh mạnh như thế chứ. Ánh mắt cô nhìn anh, giống như là đang nhìn kẻ thù.
Điện thoại vẫn đang đổ chuông, Phó Hàn Tranh quay lại và nghe điện thoại, giọng nói của Hướng Nam Tây truyền tới.
“Alo, Hàn Tranh, hoạt động của Tiểu Hàm sắp bắt đầu rồi, anh đi đến đâu rồi?”
Đôi mắt của Phó Hàn Tranh khẽ rủ xuống, anh chạm nhẹ lên vết cắn vẫn còn dính đẫm nước bọt, anh thản nhiên trả lời: “Tôi lập tức tới.”
…
Sau khi Phó Hàn Tranh cùng với Hướng Nam Tây tham gia lớp học của Tiểu Hàm xong, anh lái xe đến đón Tiểu Đường Đậu.
Trên xe, Hướng Nam Tây và Tiểu Hàm ngồi ghế sau, Phó Hàn Tranh điềm tĩnh hỏi: “Tối qua lúc tôi đang tắm, có phải điện thoại của tôi đổ chuông không?”
Hướng Nam Tây giật mình, anh ấy phát hiện ra rồi sao?
“Không, không có, sao anh lại hỏi điều này?”
Cô ta tưởng Phó Hàn Tranh sẽ tiếp tục hỏi, nhưng mà người đàn ông chỉ hơi nhíu mày và đáp lại ba từ: “Không có gì.”
Tiếp theo đó trong xe tràn ngập sự im lặng. Cho đến khi Phó Hàn Tranh đón Tiểu Đường Đậu, không khí trong xe mới náo nhiệt hơn.
Tiểu Đường Đậu và Tiểu Hàm ngồi ở phía sau, hai đứa trẻ trò chuyện lúc thì chiếc xe đã về đến nhà họ Phó.
Sau khi Hướng Nam Tây đưa hai đứa trẻ xuống xe, cô ta phát hiện Phó Hàn Tranh không có ý định ra khỏi xe, cô ta hỏi: “Hàn Tranh, anh…còn phải ra ngoài sao?”
Tiểu Đường Đậu bỗng nhiên nhớ đến việc Phó Hàn Tranh nói sẽ đi đón Mộ Mộ về, cô bé vui vẻ nói: “Bố, có phải bố đi đón…”
Nhưng Tiểu Đường Đậu vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh đã nhanh chóng ngắt lời cô bé, anh quay sang gật đầu với Hướng Nam Tây và trả lời một cách hờ hững: “Ừm, tôi đi xử lý chút , Nói xong, Phó Hàn Tranh nhìn sang Tiểu Đường Đậu và dặn dò cô bé: “Đường Đậu, con ở nhà ngoan nhé, bố sẽ về muộn một chút.”
Cô bé gật đầu: “Vâng!”
Đợi đến khi Phó Hàn Tranh lái xe rời khỏi nhà họ Phó, Hướng Nam Tây một tay dắt Tiểu Hàm, một tat dắt Tiểu Đường Đậu và dò hỏi cô bé: “Đường Đậu, có phải bố con đi đón Mộ Mộ không?”
Tiểu Đường Đậu nhíu mày, thím hình như không thích Mộ Mộ. Vừa nãy bố cũng không muốn để cho cô nói, bởi vì mỗi lần bố không muốn để cô nói chuyện, bố sẽ thường ngắt lời cô. Cô tốt nhất là không nên nói ra! Ngộ nhỡ thím không để cho Mộ Mộ quay lại thì phải làm sao?
“Thím, cháu cũng không biết” Cô bé còn thở dài một tiếng.
Sau khi Mộ Vi Lan tan làm, cô trở về biệt thự của nhà họ Mộ, cô nhìn thấy Giản Triết đang đứng thập thò trước cửa nhà cô.
“Tại sao anh lại ở đây?”
Giản Triết quay đầu lại: “Em về rồi à, thật không ngờ em thực sự sống ở đây. Căn biệt thự này rõ ràng đã bị Phó Thị dỡ bỏ, tại sao bây giờ lại thuộc về em thế?”
Mộ Vi Lan bước tới cửa, cô lấy chìa khóa ra mở cửa và lạnh lùng nói: “Anh Giản, việc này có liên quan gì đến anh không?”
Giản Triết nắm lấy tay cô, anh ta nhíu mày.
†ỏ vẻ quan tâm cô: “Vị Lan, rốt cuộc em đã giao dịch gì với Phó Hàn Tranh? Tại sao anh ta chỉ giữ lại mỗi căn biệt thự của nhà họ Mộ ở đường Thâm Lam này? Hơn nữa quyền tài sản còn chuyển giao sang tên của em nữa?”
Mộ Vi Lan nghe Giản Triết chất vấn, cô bật cười mỉa mai: “Chẳng phải trước đây ở bữa tiệc của Thẩm Uyển Yêu tôi đã nói rất rõ ràng rồi sao? Tôi là vợ của Phó Hàn Tranh, anh ấy tặng tôi một căn biệt thự, có vấn đề gì không?”
“Em đừng lừa anh, em và Phó Hàn Tranh chưa hề kết hôn! Uyển Yêu đã nhờ người ở cục dân chính điều tra tình trạng hôn nhân của em và Phó Hàn Tranh rồi, hai người đều là chưa kết hôn! Vi Lan, anh biết em hận anh đã rời tỏ em lúc đó để ở bên cạnh Uyển Yêu, nhưng anh không thể nhìn em sa đọa như thế được..
“Dừng lại! Con mắt nào của anh nhìn thấy tôi sa đọa thế?”
Giản Triết nói: “Loại người như Phó Hàn Tranh không phải là người mà em có thể kiểm soát được. Em làm tình nhân của anh ta sẽ không có kết cục nào tốt đẹp đâu. Vi Lan, em nghe anh một câu…”
Mộ Vi Lan bật cười nhìn anh ta: “Giản Triết, có phải anh quá rảnh rỗi rồi không. Chúng ta đã chia tay rồi, chuyện của tôi không cần anh phải quản!”
Cô vừa đẩy cửa vào trong, ai ngờ Giản Triết đột nhiên ôm chầm lấy cô, anh ta có chút kích động: “Vi Lan, ngày mai anh sẽ kết hôn với Uyển Yêu. Anh bỗng nhiên phát hiện…phát hiện ra rằng…thật ra người anh yêu trước giờ đều là em…”