Trong lòng của Lục Hỉ Bảo run sợ, đôi tay nhỏ bé lôi kéo góc áo sơ mi của Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt rất tự nhiên mà gật đầu với ông bà Lục một cái, mở miệng: “Bác trai, bác gái Bố mẹ Lục đều sửng sốt, giống như không ngờ tới Giang Thanh Việt sẽ chào bọn họ, dù sao lúc xế chiều, ông Lục đánh Giang Thanh Việt thành như vậy, thằng nhãi này, lại không ghi thù bọn họ, rất nho nhã lễ độ mà mở miệng chào bọ họ.
Sự yêu thích Giang Thanh Việt ở trong lòng của bố mẹ Lục tốt hơn một chút, trong nháy mắt tăng lên một độ, được công thêm điểm.
Ngược lại, hình như con gái của bọn họ vẫn còn oán giận họ, sau khi từ trong phòng đi ra cũng không chào hay giao tiếp bằng mắt với bọn họ, lúc ở trên bàn ăn cơm thì cô ấy âm thầm ăn cơm như một con chuột đang ăn trộm gạo.
Bố mẹ Lục liếc nhìn nhau, sau đó ông Lục do dự mở miệng: “Các con…
Mới vừa mở miệng, Lục Hỉ Bảo theo bản năng ngẩng đầu nhìn bố mẹ.
VietWriter
Bố Lục nhíu mày lại: “Con căng thẳng như thế làm gì, lo ăn cơm của con đi”
Làm sao có thể không khẩn trương, ai biết bọn họ mở miệng để nói cái gì?
Lục Hỉ Bảo buông chén đũa, giành lên tiếng trước một bước: “Bố, mẹ, cho dù hai người tức giận, cho rằng con bất hiếu, nhưng hiện tại con đã có con của Giang Thanh Việt, con chỉ có khả năng lấy anh ấy, hơn nữa con yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu con, khi con còn nhỏ hai người đã nói, sau này nhất định phải tìm được một người khiến con hạnh phúc để giao phó cả đời, bây giờ con tìm được rồi, người này là Giang Thanh Việt”
Mẹ Lục cúi đầu ăn, không phản ứng, giả vờ không nghe thấy.
Bố Lục nhìn dáng vẻ nghiêm túc của con gái như vậy, ho nhẹ một tiếng: “Ăn ăn, đã dạy con bao nhiêu lần là lúc ăn cơm không được nói chuyện, sao lại không nhớ vậy.”
Lục Hỉ Bảo: Bố của cô ấy đã dạy cô ấy lúc ăn cơm không được nói chuyện khi nào?
Mỗi lần ăn cơm, bố của cô ấy là người nói nhiều nhất!
Sau khi ăn cơm xong, hình như Lục Hỉ Bảo cũng cảm thấy bố mẹ của cô ấy thả lỏng nên cô ấy chủ động đi rửa chén với bà Lục.
Mà bố Lục liến nhìn Giang Thanh Việt, giọng nói của ông ấy cũng không phải rất hòa thuận mà gọi anh ấy: “Cậu và tôi cùng đi xuống lầu một chuyến” Giang Thanh Việt thông minh như vậy, tự nhiên biết ông Lục có lời muốn nói với anh ấy.
Giang Thanh Việt nhìn thoáng qua Lục Hỉ Bảo đang ở trong nhà bếp, Bố Lục nhíu mày một cái, nói: “Đó là mẹ ruột của con bé, có thể ăn thịt con bé sao? Theo tôi xuống dưới Giang Thanh Việt có chút xấu hổ, khẽ vuốt càm: “Vâng”
Xuống lầu dưới, bố Lục ba mở bao thuốc lá ra, đưa cho Giang Thanh Việt.
Giang Thanh Việt rất ít hút thuốc, thời gian dài ở chung với Lục Hỉ Bảo, cô gái nhỏ không thích mùi khói thuốc. Vì vậy Giang Thanh Việt quyết định bỏ thuốc lá.
Đối với loại đàn ông có khả năng tự động kiềm chế rất mạnh như Giang Thanh Việt, cai thuốc cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ cần anh ấy muốn cai thì có thể không hút dù chỉ một điếu.
Nhưng lúc này cha vợ đưa cho anh ấy một điếu thuốc lá, Giang Thanh Việt nể mặt tiếp nhận.
Bố Lục rít một hơi thuốc lá, cướp lời trước: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Giang Thanh Việt trả lời: “Cháu ba mươi hai tuổi”
Nghe được cái tuổi này, bố Lục hơi nhíu mày lại, dường như có chút bất mãn: “Lớn hơn Hỉ Bảo của chúng tôi tám tuổi, tuổi tác có kém nhau quá hay không?”
Bố Lục không có nói với anh ấy mà tự nói thầm.
Giang Thanh Việt rất trầm ổn trả lời: “Cháu lớn hơn cô ấy tám tuổi, những cay đắng mà cô ấy chưa từng nếm trải cháu đã nếm qua rồi, cháu hoàn toàn có năng lực và thực lực để cô ấy không phải chịu khổ, không phải lo lắng. Cái tuổi này của cháu, cũng sẽ bao dung cô ấy hơn một số chàng trai mới trải sự đời, nếu cô ấy gặp khó khăn, cháu cũng sẽ giải quyết tất cả cho cô ấy”
Bố Lục nghe xong lời anh ấy nói, có chút sững sờ, sau đó gật đầu: “Hỉ Bảo và mẹ của con bé có tính cách giống nhau, đều tương đối tự do phóng khoáng, chưa nếm trải bất cứ khó khăn gì, sau này cậu có thể yêu thương vợ như yêu thương con gái không?”