Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 581:





Lục Hỉ Bảo nhắn tin cho Mộ Vi Lan: “Vi Lan à, cậu nói xem, nếu một người đàn ông thực sự thích cậu thì có muốn có em bé với cậu không?”





Mộ Vi Lan nhanh chóng trả lời: “Đương nhiên rồi, trừ khi anh ta thương cậu, cảm thấy cậu sinh con vất vả quá.”





“Nếu như bạn gái tỏ ý rất thích trẻ con thì sao?”








Dường như Mộ Vi Lan nhận ra điều gì đó: “Bác sĩ Giang không muốn có em bé với cậu hả?”





Lục Hỉ Bải Có, có rõ ràng như thế không?





Lục Hỉ Bảo để điện thoại xuống, có hơi phiền muộn.





Không phải cô rất muốn sinh con, cô chỉ để ý là, tại sao Giang Thanh Việt lại không muốn có em bé.





Chẳng mấy chốc đã tới giờ tan tầm, chủ nhiệm sinh con thứ hai nên mời mọi người ăn bữa tối.





Lục Hỉ Bảo nhăn tin cho Giang Thanh Việt: “Đêm nay khoa bọn em có đi chơi nên em không về ăn tối nhé.”



VietWriter






Lúc đến nhà hàng, chủ nhiệm đã gọi một bàn đầy đồ ăn, còn thêm mấy chai bia và một chai rượu đế.





“Hôm nay tôi rất vui, mọi người muốn ăn gì cứ gọi nhé, cả rượu nữa, buổi tối không có gì thì có thể uống thêm vài chén, ai phải trực thì đừng uống đấy nhé.”





“Ha ha ha ha, chủ nhiệm à, bọn em không uống rượu đâu, bọn em sẽ ăn nhiều một chút.”





“Được, ăn nhiều vào, đặc biệt là mấy người gầy như Hỉ Bảo này, khoa chúng ta rất bận, nếu không chịu ăn nhiều mà để gầy thế này, chỉ trực mấy đêm là không đủ sức đâu.”





Trên bàn có không ít món ăn, cho đến khi món cá trên bàn xoay xoay đến chỗ Lục Hỉ Bảo, một đồng nghiệp bên cạnh nhắc nhở cô: “Hỉ Bảo, ăn cá đi”





Lục Hỉ Bảo nhìn con cá kia, bỗng dưng lại cảm thấy buồn nôn, cô uống một ngụm nước, nhịn xuống: “Mọi người ăn đi, mình ăn món khác vậy, mình không thích ăn cá lắm”





Cô đồng nghiệp trêu cô: “Cá cũng không thích ăn à, bị bạn trai chiều quá rồi”





Lục Hỉ Bảo cười cười, cô ăn vài miếng rau muống thấy rất ngon, nhưng hôm nay tâm trạng cô không tốt, thỉnh thoảng lại nhìn điện thoại, chẳng bao lâu sau, quả nhiên Giang Thanh Việt đã nhắn tin đáp lại.





“Em liên hoan ở đâu? Khi nào chuẩn bị xong thì nói cho anh biết, anh đi đón em”





Lục Hỉ Bảo không trả lời, cô không vui nên bữa tối cũng không ăn được bao nhiêu cả.





Liên hoan xong, Lục Hỉ Bảo không gọi điện thoại cho.





Giang Thanh Việt, cũng không vội vàng lên xe về nhà mà lại ngồi đờ đẫn ở bồn hoa bên ngoài.





Bụng cô không thoải mái, đêm nay nhìn mấy món ăn mặn cô lại thấy buồn nôn, trước kia nếu gắp mấy món đó cho cô, chắc chắn cô sẽ không từ chối, xem ra ngày mai phải kiểm tra xem thử.





Đến chín giờ rưỡi, Giang Thanh Việt mới gọi điện thoại tới.





“Liên hoan xong chưa em? Sao không nhắn tin cho anh hay?”





“Lát nữa em tự về là được rồi, anh không cần đến đón em đâu”





“Địa chỉ”





“… Em nói không cần rồi mà..”





Giọng nói của Giang Thanh Việt bỗng trở nên nghiêm túc hẳn: “Lục Hỉ Bảo, nếu em muốn giở tính trẻ con với anh thì cũng phải về nhà cái đã, giờ báo địa chỉ cho anh, anh đi đón em”





Cô không hề giở tính trẻ con, cô chỉ muốn yên tĩnh một mình thôi.





Sau mười lăm phút, Giang Thanh Việt lái xe đến trước mặt cô, người đàn ông đó bước xuống xe, thấy cô đang ngồi một mình bên bồn hoa, anh hơi nhíu mày.





“Sao lại ngồi một mình ở đây?”





Lục Hỉ Bảo đứng dậy, đi thẳng đến chỗ đậu xe: “Mình về nhà thôi.”





Giang Thanh Việt kéo cô lại, cúi mắt nhìn chăm chăm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Đang giận anh à?”





“Không có.”





“Vậy chứng minh cho anh xem.”





Lục Hỉ Bảo: “…





Cô đành phải nhón chân lên, hai tay kéo cổ áo của anh xuống, hôn nhẹ lên môi anh một cái.





Sau đó mới nhanh chóng chui vào trong xe.





Lúc này Giang Thanh Việt mới chịu lên xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK