Anh cứ đến thẳng trường tiểu học Thanh Phong đi, nếu như anh không vội, chờ đến chiều tôi trở về trường học rồi hãng đi cũng không muộn.”
Anh Q: “Tôi cũng ở thành phố, cô gửi định vị cho tôi đi”
Kiều Lạc:…
Bình thường Kiều Lạc là người có tính đề phòng rất nặng, hơn nữa bây giờ cô đang ở bệnh viện, cũng không tiện gặp anh ta cho lắm.
Nói gì thì nói, ngay cả Anh Q bao nhiêu tuổi cô cũng không biết, một mình cô gặp anh, cô sẽ có cảm giác rất không an toàn, nhất là giữa nam nữ, lại là bạn trên mạng, khó tránh khỏi để cho người khác suy nghĩ nhiều.
Kiều Lạc gõ chữ trả lời: “Buổi chiều là tôi có thể trở về trường rồi, đến lúc đó chúng ta gặp đi”
Kiều Lạc vốn cho rằng, Anh Q sẽ tiếp tục truy hỏi, nhưng mà đợi rất lâu, Anh Q cũng không nói gì thêm.
VietWriter
Kiều Lạc thoát chat, cũng không nghĩ nhiều nữa.
Cô liếc nhìn màn hình gọi số, vẫn còn có hơn mấy chục người nữa mới đến cô, Kiều Lạc đứng dậy đi đến phòng vệ sinh.
Lúc từ phòng vệ sinh bước ra, cổ tay bỗng nhiên bị một bàn tay ai đó bấu vào rất chặt, sau đó, thân thể bị người đó khóa chặt trên vách tường.
Kiều Lạc giật mình, đến khi cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt, ánh mắt hoàn toàn đờ đẫn.
Kỳ Ngạn Lễ… Tại sao anh lại ở đây?
“Tại… tại sao anh lại ở đây?”
Còn nữa, làm sao anh biết cô ở Sơn Thành, hơn nữa còn biết cô ở bệnh viện?
Kỳ Ngạn Lễ thấy cô ngoại trừ kinh ngạc, lúc nhìn thấy anh, cũng không có bất kỳ vẻ ngạc nhiên thích thú hay hớn hở mừng rỡ nào, lồng ngực cảm thấy vô hình khó chịu, giọng người đàn ông cũng không khỏi lạnh xuống vài độ, “Em không muốn gặp lại anh?”
Kiều Lạc giật giật khóe môi, dời mắt đi chỗ khác, hít sâu vào một hơi: “Không phải chúng ta đã chia tay lâu rồi sao?”
Nói đi nói lại, giữa bọn họ, cũng chưa từng có bắt đầu.
Người đàn ông nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng của người đàn bà trong ngực, trong lòng không ngừng nhói đau, đúng vậy, bây giờ cô đã sắp kết hôn với người đàn ông khác, thậm chí trong bụng còn mang thai con của người đàn ông khác, làm sao cô còn nhớ đến anh, làm sao còn muốn gặp lại anh?
Nhưng mà Kỳ Ngạn Lễ không cam lòng.
Ngón tay dài mảnh của người đàn ông nắm lấy cằm người phụ nữ, bắt Kiều Lạc phải đối mặt với ánh mắt của anh, “Người đàn ông của em đâu, tại sao hắn ta không đi cùng em đến khám thai?”
Kiều Lạc cau mày, đưa tay hất tay anh ra, “Anh nói bậy cái gì đó?
Anh buông tôi ra, tôi phải đi!”
“Không buông.”
Bên ngoài phòng vệ sinh nữ, rất nhiều người ra ra vào vào, Kỳ Ngạn Lễ cau mày nhìn lướt qua, ngay sau đó khom người, bỗng dưng ôm ngang Kiều Lạc, “Ở đây không phải chỗ để ôn chuyện, chúng ta đi nơi khác”
Gương mặt Kiều Lạc đỏ rực, “Kỳ Ngạn Lễ! Anh thả tôi xuống! Ai muốn ôn chuyện với anh!”
Kiều Lạc bị Kỳ Ngạn Lễ cưỡng ép nhét vào trong chiếc xe Bentley.
Cửa xe, bị Kỳ Ngạn Lễ khóa kín.
Kiều Lạc nhiều lần định mở cửa ra, nhiều lần vỗ cửa kính xe, cho đến khi Kỳ Ngạn Lễ cho xe chạy, Kiều Lạc nhìn thấy ngoài cửa xe, Hà Vận đang xách bữa ăn sáng mới vừa mua vào bệnh viện.
Kỳ Ngạn Lễ là người đã quen nhìn sắc mặt người khác đoán biết sự việc, anh đương nhiên chú ý đến ánh mắt chăm chú của Kiều Lạc, men theo ánh mắt Kiều Lạc, anh cũng nhìn về phía Hà Vận cách đó không xa.
Kỳ Ngạn Lễ khinh miệt nói: “Hừ, anh còn tưởng người đàn ông em muốn kết hôn xuất sắc như thế nào, thế nhưng thoạt nhìn cũng chẳng có gì đặc bị Kiều Lạc cắn môi, đảo mắt hung tợn nhìn chăm chằm Kỳ Ngạn Lễ, giơ tay lên định cho anh một cái tát.
“Tôi muốn kết hôn với ai, không liên quan đến anh!”
Kỳ Ngạn Lễ bấu vào cổ tay mảnh khảnh của cô, một bàn tay khác, lần đến cái bụng hơi nhô lên của cô, đè Kiều Lạc vào giữa ghế ngồi và ngực mình, “Kiều Lạc, có phải em đã quên em từng nói gì với anh không?”