Kiều Lạc khế thở dài một cái, lạnh nhạt nói: “Không cần, em đã ở trên xe rồi, bây giờ em rất an toàn, không cần lo lắng”
Sau khi thông báo ngắn gọn, không đợi Hà Vận hỏi tiếp, Kiều Lạc đã cúp điện thoại.
Bây giờ tâm trạng cô đang rối bời.
Cô ở Sơn Thành hơn nửa năm, vốn cho rằng sẽ sớm quên đi Kỳ Ngạn Lễ, cũng cho rằng dù gặp lại anh mình cũng sẽ bình tĩnh thản nhiên, cho dù còn chút vướng mắc, cũng sẽ không phải là trạng thái sóng dâng cưồn cuộn tầng tầng lớp lớp giống như bây giờ.
Kỳ Ngạn Lễ vừa xuất hiện, lập tức làm rối loạn mọi trật tự cô đã cố công bày ra.
Lí Đạt lái xe, nhìn Kiều Lạc từ trong kính chiếu hậu, không nhịn được.
mở miệng nói: “Cô Lạc, trong nửa năm cô bỏ đi, BOSS rất nhiều lần muốn đi tìm cô, mặc dù ngoài miệng anh ấy không nói gì, nhưng tôi có thể cảm giác được. Bởi vì anh ấy vẫn luôn quan tâm đến cuộc sống của cô ở Sơn Thành”
VietWriter
Kiều Lạc hít sâu một hơi, khẽ nhắm hai mắt.
Lí Đạt còn nói: “Lúc trước BOSS nói với tôi rằng cần một nick clone wechat, lúc ấy tôi còn chưa hiểu anh cần nick clone để làm gì, mãi đến sau này khi anh ấy bảo tôi mở một tài khoản ngân hàng khác, chuyển tiền cho trường tiểu học Thanh Phong, tôi mới đoán được, nick clone wechat kia, hẳn là dùng để liên lạc với cô Lạc. Nhưng BOSS lại ngại mặt mũi hoặc là không muốn quấy rầy cô Lạc, cho nên mới cố ý giấu giếm thân phận”
Hai mắt Kiều Lạc đang nhìn hai tay mình đan vào nhau thật chặt, từng đốt xương bị siết đến trắng bệch, cố gắng cầm nước mắt, nhưng rốt cuộc nước mắt vẫn tuôn ra, nhỏ xuống mu bàn tay.
“Trợ lý Đại, anh đừng nói nữa, có được không?”
Lí Đạt gật đầu một cái, “Vâng. Nhiệm vụ của tôi chẳng qua là đưa cô Lạc trở về trường tiểu học Thanh Phong, vừa rồi là tôi lắm mồm”
Kiều Lạc khẽ lắc đầu một cái, không nói gì nữa.
Về đến trường tiểu học Thanh Phong, đã là mười giờ đêm.
Lúc chiếc Bentley màu đen về đến cổng trường tiểu học Thanh Phong, Kiều Lạc mới vừa từ trên xe bước xuống, nhìn thấy Hà Vận vẫn còn đứng ở cổng trường học chờ cô.
Vừa thấy được bóng cô, Hà Vận lập tức bước nhanh đến, “Lạc Lạc, bây giờ mới dám tin là em đã trở về, anh thật sự nóng ruột muốn chết, còn cho rằng em bị người ta bắt cóc, trói lại!”
Kiều Lạc lạnh nhạt lấp liếm, “Em không sao, chỉ là có vài việc làm trễ nải mà thôi Một giây kế tiếp, Hà Vận liền nhìn thấy chiếc Bentley màu đen sau lưng Kiều Lạc.
Kiều Lạc xoay người lịch sự nói với Lí Đạt: “Trợ lý Đạt, cám ơn anh đã đưa tôi trở về, anh cũng về đi thôi.”
Lí Đạt gật đầu một cái, lại nhìn Hà Vận, ném lại một câu: “Mợ, hãy tự chăm sóc mình”
Nói xong câu này, Lí Đạt liền xoay người mở cửa xe, chui vào bên trong.
Kiều Lạc nhìn chiếc Bentley màu đen kia lái đi, khế run lên.
Hà Vận đương nhiên cũng nghe thấy tiếng ‘mợ’ mà Lí Đạt gọi, mơ hồ hỏi: “Lạc Lạc, sao trợ lý Đạt kia lại gọi em là mợ?”
Kiều Lạc tùy tiện nói lảng đi, “Anh ta chỉ gọi đại thôi, đúng rồi, cũng không còn sớm nữa, chúng ta trở về đi thôi.”
Nhưng Hà Vận không dễ bị lừa, tiếp tục hỏi: “Lạc Lạc, hôm nay rốt cuộc là thế nào, tại sao một mực không nghe điện thoại, rồi tại sao bỗng dưng rời khỏi bệnh viện, hại anh lo lắng cho em cả ngày”
Kiều Lạc biết Hà Vận sẽ tra hỏi mình như vậy, đành hít một hơi thật sâu, nói: “Xin lỗi, Hà Vận, em biết hôm nay bỗng dưng rời khỏi bệnh viện mà không nói gì với anh, là em sai. Nhưng xin lỗi anh, em không biết phải giải thích với anh như thế nào”
“Lạc Lạc, em mau nói cho anh biết, có phải bạn trai cũ của em đến tìm em hay không?”
Rèm mi Kiều Lạc run lên, cũng không có ý định giấu giếm Hà Vận, đôi mắt long lanh rũ xuống, yên lặng gật đầu.
Hà Vận lo lắng hỏi: “Có phải anh ta bắt nạt em hay không? Em mau nói cho anh biết, anh ta ở đâu, anh đi tìm anh ta tính sổI”
“Hà Vận, chuyện này, anh có thể đừng nhúng tay vào được không?
Em muốn tự mình giải quyết”
Với cá tính cùng thủ đoạn của Kỳ Ngạn Lễ, nếu Hà Vận thật sự nhúng tay vào, e răng Hà Vận sẽ chịu thiệt thòi không ít.