Mộ Vi Lan cố gắng chịu đựng nỗi đau khi bị Thẩm Uyển Yêu đá mạnh vào bụng, cô đứng dậy khỏi mặt đất, cảnh giác nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.
Màn biểu diễn vừa rồi của cô đặc sắc như vậy, nhưng lại bị người đàn ông này nhìn thấu: “Chuyện này không liên quan gì đến anh, tốt hơn hết là anh đừng nhúng tay vào.”
Người đàn ông nhìn cô với vẻ thích thú, anh ta nhướn mày và trêu chọc cô: “Cô yên tâm, tôi không phải là kẻ thù của cô. Cô không cần phải cảnh giác với tôi như vậy. Nếu tôi thực sự muốn chống lại cô, vừa nãy cô dùng ngón tay dính ớt để ép nước mắt ra, tôi đã vạch trần cô trên sân khấu rồi.”
Thủ thuật nhỏ của cô đã dễ dàng bị người đàn ông này nhìn thấu, Mộ Vi Lan bối rối, cô khẽ họ một tiếng: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
“Tôi không có gì muốn nói cả, tôi chỉ muốn kết bạn với cô.”
Mộ Vi Lan bật cười nhìn anh ta: “Anh đến tham dự hôn lễ của Thẩm Uyển yêu, không những không giúp đỡ cô ta, lại còn muốn kết bạn với kẻ thù của cô ta? Cách này của anh thực sự hơi lỗi thời rồi.”
Người đàn ông đó không tức giận, anh ta vẫn nở một nụ cười lịch sự, và rút một tấm danh thiếp ra đưa cho cô: “Đây là danh thiếp của tôi, hy vọng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác.”
Mộ Vi Lan nhận lấy tấm danh thiếp, trên danh thiếp được in ba chữ “Kỳ Ngạn Lễ”, tổng giám đốc của tập đoàn Kỳ Thị.
Nhà họ Kỳ là một gia tộc nổi tiếng xuất hiện những năm gần đây ở Bắc Thành. Mặc dù không tầm cỡ như nhà họ Phó, nhưng chắc chắn cũng rất giàu có.
Mục đích Kỳ Ngạn Lễ tiếp cận cô khiến cô càng thêm nghi ngờ.
“Tổng giám đốc Kỳ, tôi chỉ là một tiểu thư đã thất thế. Chắc là tôi không có gì để giúp được anh, nếu anh không có việc gì khác, tôi xin phép đi trước, tôi còn có việc phải làm.”
Mộ Vi Lan nắm lấy tấm danh thiếp và quay người rời đi, Kỳ Ngạn Lễ đứng sau từ tốn nói: “Tôi không ngại nói cho cô biết, Thẩm Thu sắp trở thành vợ thứ hai của bố tôi. Vừa hay, tôi và cô cũng giống nhau, đều không thích mẹ con Thẩm Thu, mà cô lại là người hiểu rõ mẹ con Thẩm Thu nhất.”
Hóa ra Thẩm Thu lại muốn trèo vào nhà họ Kỳ…
Mộ Vi Lan không quay đầu lại, cô mím môi và nói: “Tôi không chỉ không thích mẹ con Thẩm Thu, mà còn là rất ghét.”
Kỳ Ngạn Lễ nhìn bóng lưng mảnh khảnh của Mộ Vi Lan rời, đôi môi anh ta khẽ cong lên.
Sau khi Mộ Vi Lan rời khỏi khách sạn Hilton đã là bảy giờ hơn. Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Đường Đậu, cô phải chạy đến cửa hàng bánh để mua một chiếc bánh sinh nhật mang về, cô tính toán thời gian và chắc là vẫn về kịp.
Có một cửa hàng bánh ở trung tâm thành phố giá cả rất đắt, nhưng hương vị lại rất ngon, cửa hàng đó cách đây không xa. Mộ Vi Lan bởi vì muốn tiết kiệm thời gian nên đã đi đường tắt. Nhưng khi cô đi vào con đường rợp bóng cây, phía sau có một người đi theo cô, cô sợ hãi và tim đập mạnh. Cô quay đầu lại để nhìn, một bóng đen lóe lên trước mắt cô, là một người đàn ông cao lớn đội mũ lưỡi trai và đeo mặt nạ, sau đó anh ta dùng một chiếc khăn tay bịt mồm và mũi của cô!
“U.ư.!”
Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể cô ngày càng yếu dần đi. Tầm nhìn trước mắt cô cũng dần mờ đi, cô chỉ nhớ người đàn ông khiến cô ngất xỉu là một người có đôi mắt rất sát với lông mày.
Biệt thự nhà họ Phó.
Trên bàn ăn, Phó Chính Viễn ngồi ở vị trí chính giữa, ông liếc nhìn đồng hồ, đã bảy giờ năm mươi phút, ông cau mày và nói: “Mộ Vi Lan này! Rõ ràng biết tối nay là sinh nhật của Tiểu Đường Đậu mà muộn thế này rồi còn không về nhà! Không đợi cô ta nữa! Còn tiếp tục đợi nữa, đợi đến qua mười hai giờ mà cô ta không về, lẽ nào chúng ta không tổ chức sinh nhật cho Tiểu Đường Đậu nữa sao?”
Tiểu Đường Đậu áp mặt lên hai cánh tay nhỏ bé, cô bé hỏi: “Bố, khi nào Mộ Mộ mới về a?”
Phó Hàn Tranh xoa đầu cô bé và an ủi nói “Chắc là sắp về rồi.”
Phó Chính Viễn hừ một tiếng: “Chúng ta đã đợi cô ta hơn một tiếng rồi, nếu cô ta về thì đã sớm về rồi! Tối rồi còn không biết đi đâu nữa! Có việc gì còn quan trọng hơn sinh nhật con gái của mình chứ?”
Tiểu Đường Đậu chu miệng nói: “Ông nội, có lẽ là Mộ Mộ mua bánh sinh nhật cho cháu nên mới về trễ, ông đừng giận Mộ Mộ.”
Tiểu Đường Đậu càng nghe lời hiểu chuyện, Phó Chính Viễn càng cảm thấy Mộ Vi lan không biết phép tắc, ông dỗ dành cháu gái: “Đường Đậu, chẳng phải cháu muốn ăn bánh kem sao? Ông cắt cho cháu trước.”
Cô bé lắc đầu bướng bỉnh: “Ông nội, cháu muốn đợi Mộ Mộ về hát bài sinh nhật cho cháu rồi mới ăn.”
Phó Hàn Tranh mím môi và nói: “Con đi gọi điện cho cô ấy, xem cô ấy tới đâu rồi.”
Phó Hàn Tranh gọi điện cho cô mấy lần nhưng không có ai bắt máy. Đợi đến khi anh gọi lại lần nữa, đối phương đã tắt máy. Sắc mặt anh trầm xuống, đôi mắt lạnh như băng.
Phó Chính Viễn tức giận hơn: “Sao thế, cô ta không nghe máy? Cô ta làm mẹ mà còn không hiểu chuyện bằng Tiểu Đường Đậu!
Chúng ta không đợi cô ta nữa, dì Lan, dọn cơm lên đi!”
Tiểu Đường Đậu phồng má, cô bé rất không vui. Cô xuống bàn chạy đến bên cạnh Phó Hàn Tranh và giật quần anh, cau mày hỏi: “Bố, tại sao Mộ Mộ không về tổ chức sinh nhật cho con? Có phải là Mộ Mộ không thích con nữa?”
Phó Hàn Tranh cúi đầu xuống, anh nhìn thấy đôi mắt của cô bé ngấn lệ,anh đau lòng, cúi người ôm cô bé: “Chúng ta ăn tối trước đi”
Phó Chính Viễn thấy cháu gái không vui, ông cắt một miếng bánh dâu tây đưa cho Tiểu Đường Đậu, nhưng Tiểu Đường Đậu không vui một chút nào. Phó Chính Viễn đặt đũa xuống, cũng không có tâm trạng để ăn cơn: “Nếu cô ta không muốn về tổ chức sinh nhật cho Tiểu Đường Đậu thì nói không về. Để cả nhà chúng ta ngồi đây đợi cô ta là có ý gì chứ? Cô ta làm mẹ mà không thương con gái mình, ta làm ông còn cảm thấy không xứng cho cháu gái!”
Hướng Nam Tây ngước mắt lên nhìn đồng hồ, tám giờ rồi, có vẻ như bên kia đang tiến hành rất thuận lợi. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, e là giờ này Mộ Vi Lan đã không còn ở Bắc Thành nữa.
Cô ta nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Bố, không chừng Vi Lan đang trên đường về, chúng ta vừa ăn vừa đợi cô ấy đi?”
“Tâm trạng đang tốt tự dưng lại mất vui, không ăn nữa! Đường Đậu, ngày mai ông đưa cháu ra ngoài tổ chức sinh nhật!”
Phó Chính Viễn nói xong, chống gậy đứng dậy và rời khỏi phòng khách.
Phó Hàn Tranh buông đũa xuống, anh cúi đầu nói với Tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, con ăn chút đồ lót dạ trước, bố ra ngoài một chuyến”
Cô bé rưng rưng nước mắt và nghẹn ngào: “Bố…bố đi tìm Mộ Mộ sao?”
“Bố đi tìm Mộ Mộ về tổ chức sinh nhật cho.
Đường Đậu. Con đừng khóc nữa, được chứ?”
Tiểu Đường Đậu khịt mũi, cô bé lau nước mắt và gật đầu: “Vâng! Đường Đậu không khóc! Đường Đậu đợi bố và Mộ Mộ về tổ chức sinh nhật cho conl”
Hướng Nam Tây giật mình, cô ta vội vàng ngăn cản: “Hàn Tranh, muộn thế này rồi, bây giờ anh ra ngoài tìm Vi Lan, ngộ nhỡ Vi Lan cũng đang trên đường về…”
Phó Hàn Tranh hoàn toàn phớt lờ cô ta.
Mộ Vi Lan vẫn chưa to gan đến mức dám không nghe điện thoại của anh và còn tắt máy nữa. Trực giác của anh trước giờ luôn nhạy bén, anh cảm giác có gì đó không ổn. Mộ Vi Lan đi tham dự hôn lễ của Thẩm Uyển Yêu, có thể đã thực sự xảy ra chuyện gì đó rồi.
Anh đi ra ngoài sân, khởi động chiếc Spyker và rời khỏi biệt thự của nhà họ Phó.
Trong xe, Phó Hàn Tranh vừa lái xe vừa gọi điện cho Từ Khôn.
“Kiểm tra vị trí hiện tại của Mộ Vi Lan”