“Hôm qua anh cũng qua đêm rất vui vẻ với Ngôn Hoan rồi, anh và Ngôn Hoan vẫn chưa quan hệ sao?”
Lẽ nào đàn ông đều như vậy, miệng nói một đằng, sau lưng làm một nẻo sao?
Bức anh anh và Ngôn Hoan thân mật ở quan bar ngày hôm qua, cả cái Bắc thành đều biết rồi, Phó Hàn Tranh coi cô là kẻ ngốc hay là kẻ mù, mà còn ngay thẳng nói anh chưa hề quan hệ với Ngôn Hoan?
Đôi mắt đen nháy bốc lửa của Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô, quan sát tỉ mỉ một hồi lâu, ngầm ý chậm rãi lên tiếng, “Hôm qua tôi với Ngôn Hoan, quả thực rất vui vẻ.”
“Anh…!”
Vô lại! Lưu manh! Khốn nạn!
Mộ Vi Lan tức giận muốn đứng dậy rời đi, nhưng lại bị Phó Hàn Tranh nhanh hơn một bước chặn lại, ôm cô vào trong lòng, người đàn ông cúi người ghé đến bên tai cô cười hỏi: “Cô rất tức giận sao?”
Nhìn thấy bộ dạng sư tử nhỏ dựng lông này của cô, trong lòng Phó Hàn Tranh lại cảm thấy rất vui.
“Anh với Ngôn Hoan vui vẻ như vậy, thì còn ôm tôi làm gì? Bỏ tôi ra, Phó Hàn Tranh!”
Người ở trong lòng liều mạng vùng vẫy, không cẩn thận chạm phải vết thương trên cánh tay, đau đến nỗi mặt nhăn nhúm lại, nước mắt cũng tuôn ra.
Phó Hàn Tranh cúi đầu, đôi môi mỏng nhẹ nhàng đặt lên môi của cô, hạ thấp giọng nói từng câu từng chữ.
“Hôm qua tôi với Ngôn Hoan quả thực rất vui vẻ, nhưng chỉ dừng ở việc uống rượu, Lục Trạm cô biết, cậu ấy cũng ở đấy.”
Mộ Vi Lan bỗng dưng đỏ mặt, vội vàng đẩy anh ra, bọn họ vẫn đang ở bệnh viện, dưới ánh nhìn của mọi người xung quanh, anh vừa nãy cứ như vậy mà hôn cô sao?
Cô theo phản xạ chìa tay sờ lên đôi môi bị anh hôn, anh vừa nãy rõ ràng là qua loa hôn cô, nhưng nhiệt độ trên môi cô lại cực kì nóng, như thiêu như đốt, nóng đến nỗi lan ra khắp cổ.
Phó Hàn Tranh lại giơ tay sờ lên trán cô, cười nói, “Ngoài cánh tay bị thương ra, lẽ nào còn bị sốt sao?”
Mộ Vi Lan đỏ mặt, vừa hất tay anh ra, vừa khó chịu lẩm bẩm, “Tôi không hề bị sốt.”
Phó Hàn Tranh dịu dàng chăm chú nhìn cô, Mộ Vi Lan bỗng đơ ra, Phó Hàn Tranh trước giờ lạnh lùng, lúc nhìn người ta đến cả ánh mắt cũng lạnh lẽo, chỉ là lúc này lại ấm áp đến kì lạ, khiến cho cô bị đắm chìm trong một khoảnh khắc.
Trong tim, giống như có vô số con nai nhỏ đâm vào.
Bước lên xe, Mộ Vi Lan ngồi trên ghế phụ lái, bứt rứt cả một quãng đường, nhìn thấy sắp đến Phó thị, cô mới mở miệng hỏi: “Vì vậy… tối hôm qua cạnh Ngôn Hoan không chỉ có anh, mà còn có giám đốc Lục?”
“Là do tôi giải thích không đủ rõ, hay là khả năng hiểu của cô không đủ?” Phó Hàn Tranh nghiền ngẫm liếc nhìn cô.
Nhưng mà, nếu như chỉ là uống rượu, thì bọn họ dựa đầu vào nhau để làm gì?
Mộ Vi Lan nghĩ đến bức ảnh đó, liền khó chịu chau mày lại, “Uống rượu thì uống rượu, nhưng có nhất thiết phải đứng sát nhau như thế không?”
Giọng điệu này của cô, lại có một chút thái độ của bà hoàng.
Phó Hàn Tranh mím môi lại, “Quán bar quá ồn, không đứng gần một chút, thì sao mà nghe rõ được?
Ngữ khí làm ra vẻ điềm đạm bình tĩnh, giống như cảm thấy điều này chẳng đáng là gì, Mộ Vi Lan tức giận ngồi sang một bên.
Nhưng cho dù là như vậy cũng vẫn sẽ không thay đổi được chuyện Ngôn Hoan là tri kỷ hồng nhan của Phó Hàn Tranh, nếu như không phải tri kỷ hồng nhan, thì đêm hôm còn chạy đến quán bar uống rượu làm gì, lại còn thân mật như thế, Mộ Vi Lan mới không tin Phó Hàn Tranh là loại người đứng đắn như thế, anh rõ ràng chính là loại người mọi lúc mọi nơi đều phát tiết dục vọng.
Cô muốn hỏi thêm gì đó, nhưng suy nghĩ lại, mình lại không phải là gì của anh, bọn họ cùng lắm chỉ là cái quan hệ ngủ cùng nhau vài lần còn không cẩn thận lỡ có con, thân mật nhưng lại mẫu thuẫn đến cực kì xa lạ.
Bởi vì giữa bọn họ, vốn dĩ không có bất kì nền tảng tình cảm nào, nghĩ như vậy, Mộ Vi Lan cũng không hỏi gì nữa.
Mà Phó Hàn Tranh đang lái xe ở bên cạnh đột nhiên phát hiện, người phụ nữ này mỗi khi ghen, dáng vẻ cũng rất đáng yêu.
Anh không thích phụ nữ ghen tuông, trước khi anh gặp Mộ Vi Lan, những người phụ nữ ở xung quanh anh đều là những người phụ nữ có nguyên tắc, biết được lúc nào nên ghen tuông, cũng biết kiềm chế, biết rút lui, nhưng Mộ Vi Lan lại hoàn toàn không giống như vậy, không biết rút lui, cũng chẳng có nguyên tắc gì, càng không phải là kiểu dịu dàng hiền hậu.
Bản thân cô còn e là một đứa trẻ, thì sao có thể làm tốt vai trò người mẹ của tiểu Đường Đậu được chứ?
Chỉ là, người phụ nữ này, ngày càng ảnh hưởng tới tâm trạng của anh, Phó Hàn Tranh tạm thời không hiểu, đây rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu.
Vào lúc chiếc xe Spyker màu đen lái xuống hầm để xe của Phó thị, thì điện thoại của Phó Hàn Tranh bỗng reo lên.
Mộ Vi Lan liếc nhìn, nghe máy một cách tự nhiên, không hề trốn tránh.
Ngôn Hoan ở đầu bên kia hỏi: “Cô Mộ sao rồi? Vết thương có nghiêm trọng không?”
“Cô ấy rất tốt, chỉ là cánh tay bị đâm, chảy chút máu, cũng không có gì nghiêm trọng.”
Vậy thì tốt.”
Mộ Vi Lan buông thống cách tay đang bị thương xuống, mửa cửa xe đi vào trong thang máy, Phó Hàn Tranh bước xuống xe đuổi theo, giơ tay nắm chặt cánh tay không bị thương của cô, Hôm nay cô làm việc mà bị thương, tôi cho cô nghỉ buổi chiều.”
“Hay là bỏ đi, tổng thanh tra Hướn..”
“Tôi sẽ liên lạc với bên tổng thanh tra Hướng.”
Mộ Vi Lan mím môi, cánh tay thực sự rất đau, lúc này cũng thực sự không muốn quay lại làm việc nữa, “Vậy bây giờ tôi có thể về nhà không?”
Phó Hàn Tranh vẫn không thả cô ra, “Không thể.”
Mộ Vi Lan cong môi, “Chẳng phải anh nói để tôi nghỉ ngơi sao, vậy tôi không về nhà thì đi đâu để nghỉ ngơi đây?”
“Đến văn phòng của tôi.” “Tôi không đi.”
Mộ Vi Lan quay người muốn rời đi, Phó Hàn Tranh liền ôm cô lên, giơ đôi chân dài vững chắc bước vào trong thang máy chuyên dùng.
Người đàn ông này, sao lại bá đạo như vậy chứ!
Đến văn phòng, Phó Hàn Tranh đặt Mộ Vi Lan lên sofa.
Mộ Vi Lan vừa tìm được chỗ nằm thoải mái trên sofa, thì chuông điện thoại reo lên, ánh mắt của Phó Hàn Tranh và cô đồng thời đặt lên trên cái tên gọi đến.
Cô chột dạ thẫn thờ ra đó, không biết là nên nhận, hay là không nhận.
Cho đến khi người đàn ông ở trên đỉnh đầu lạnh lùng lên tiếng, “Điện thoại của bạn trai cũ, không nghe sao?”
Nụ hôn đó tuy rằng lạnh nhạt, nhưng Mộ Vi Lan lại nghe ra một chút mỉa mai, tức giận lập tức nghe máy.
Phải đó, Giản Triết dù sao cũng là bạn trai cũ của cô, Phó Hàn Tranh nếu đã không phải là bạn trai hiện tại của cô, cũng không phải là ban trai cũ, vậy thì sao cô phải chột dạ chứ?
Lễ nào là vì từng có quan hệ da thịt với anh sao?
Cô quả thực chỉ là quan hệ lên giường với anh, nhưng người có quan hệ như này với Phó Hàn Tranh, lại không chỉ là mỗi cô.
Sau nghi nghe máy, Giản Triết ở bên đó mở miệng nói: “Vi Lan, hôm qua em nhảy xuống hồ cứu anh, không bị cảm lạnh đấy chứ? Anh đã từ bệnh viện về rồi, bây giờ em thế nào, anh muốn tới đó thăm em.”
Mộ Vi Lan theo phản xạ nhìn về phía người đàn ông đang đọc tài liệu ở bên cạnh, hạ thấp giọng nói: “Không cần đâu, tôi không bị cảm lạnh, anh không cần đến thăm tôi đâu.”
“Vi Lan, hôm qua… may mà có em, cảm ơn em. Nếu không phải là em, thì có thể đến bây giờ anh vẫn nghĩ không thông đâu”
Vừa dứt lời, Phó Hàn Tranh trực tiếp tắt máy đi.
Mộ Vi Lan: “…”
Cô cướp điện thoại lại, đỏ mặt chống lại nói: “Ai, ai la người của anh thế?”
Phó Hàn Tranh nhìn thẳng vào cô: “Từng lên giường của tôi, sinh con cho tôi, còn không phải người của tôi sao?”