Nguyệt Như Ca mặt dày nhìn Hàn Chiến ra tay nướng cá, nâng cằm, bữu bĩu môi, lười nhác nói: “Vẫn là anh Hàn hiểu tôi. Huống chỉ, có bạn trai anh minh thần vũ như anh Hàn như vậy, nếu tôi tự giác làm, há chẳng phải là không thể hiện được bản lãnh của anh Hàn sao.”
Hàn Chiến khẽ hừ một tiếng, biết rõ là cô nịnh bợ, nhưng vẫn cảm thấy rất bùi tai.
Cá bị xiên que, gác ở trên lửa nướng, mỡ chảy xuống phát ra tiếng vang tí tách, nướng được một nửa, mùi thơm kia bay vào trong lỗ mũi Nguyệt Như Ca.
“Thật là thơm quá đi, anh Hàn đúng là cao thủ nướng cá.”
Hàn Chiến vui vẻ nói: “Ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, nhất là đi đến những nơi rừng rậm hải đảo thế này, chỉ ăn lương khô và bánh bích quy là không đủ bảo đảm sức khỏe, cho nên nướng cá lên ăn là nhiều nhất.”
Nướng cá chín thơm phức, Hàn Chiến đưa cá nướng cho cô gái nhỏ đang tựa vào đầu vai anh, “Nếm thử một chút xem nào”
Nguyệt Như Ca ăn một miếng cá nướng thơm phức, không ngớt lời khen ngợi: “Tay nghề nướng cá của anh Hàn quả nhiên ăn đứt đầu bếp chuyên nghiệp. Nhưng… Chúng ta ở đây nghỉ phép mấy ngày, không phải một ngày ba bữa toàn ăn cá nướng đấy chứ?”
VietWriter
“Đương nhiên không phải, trong sơn động có những thứ khác có thể ăn được, trên núi cũng có rất nhiều rau cải cùng trái cây rừng, chờ lát nữa chúng ta đi hái về là ăn được ngay”
“Hì hục nửa ngày, anh Hàn đưa tôi trở về cuộc sống nguyên thủy”
Hàn Chiến nhíu mày, cười nhạt, “Để cho em thể nghiệm cuộc sống bên ngoài của tôi một chút ấy mà”
“Anh Hàn kể tôi nghe là được rồi, lân sau cũng đừng đưa tôi ra ngoài thể nghiệm làm gì nữa”
Trong lòng yên lặng oán thầm: Nếu là một thiếu nữ ngu ngốc, nhất định rất hài lòng đối với chuyến nghỉ phép này, được ăn cá nướng vô cùng ngon bạn trai tự mình nướng, còn có phong cảnh tự nhiên thoáng đãng của Đông Cực Nhạc, chẳng phải cuộc sống như mơ hay sao.
Nhưng, Nguyệt Như Ca cô cứ cố tình không phải là một thiếu nữ ngu ngốc, Đông Cực Nhạc này cô đã tới nhiều lần, cá nướng cũng là món cô thường xuyên phải ăn khi làm nhiệm vụ bên ngoài.
Hai”
, nếu có một ngày, thân phận cô bị vạch trần, mà giữa cô và Hàn Chiến không xung đột gì, cô cũng không ngại thể hiện tài năng cho.
Hàn Chiến thấy, bản lãnh nướng cá của cô cũng không thua kém đâu.
Nguyệt Như Ca rắc lên con cá nướng thêm một chút ớt bột và gia vị, ăn như vậy mới đúng đi Cô ăn hết ba bốn con cá, ăn đến nỗi lưng dạ, đôi môi xinh đẹp xuýt xoa vì ớt cay, bừa bóng mỡ vừa ửng đỏ vì cay, vô cùng căng mọng quyến rũ.
Bàn tay Hàn Chiến giữ lại sau cổ cô, kéo cô giam vào trong ngực, cúi đầu hôn lên cánh môi đỏ mọng của cô.
Núi hoang rừng thảm, ngoại trừ phong cảnh, thì chính là người trước mắt, hết ôm ấp lại hôn hít là nữa chuyện quá đỗi bình thường, huống chi là đôi trai gái đang trong giai đoạn nồng nhiệt chớm yêu, việc ôm hôn lại càng thường xuyên.
Đôi mắt Nguyệt Như Ca vì bị hôn mà long lanh ướt át, vừa định đáp lại nụ hôn của Hàn Chiến, bỗng nhiên bị người đàn ông đẩy ra.
Cô còn chưa nhận ra được điều gì, Hàn Chiến đã kéo cô đứng dậy, dập tắt đống lửa dưới chân.
“Anh Hàn, sao vậy?”
“Không đúng, chung quanh đây có động tĩnh.”
Nguyệt Như Ca thật sự bội phục Hàn Chiến, trong lúc hôn nhau mãnh liệt với cô như vậy mà vẫn không hề buông lỏng cảnh giác, vừa rồi cô cũng bị lạc trong nụ hôn của anh, căn bản không nhận ra được.
động tĩnh lạ thường chung quanh.
Hàn Chiến không kéo cô trở về sơn động, mà là đi lên chỗ cao nhất trên Đông Nhạc, đỉnh Trà Thủy.
Anh Hàn ôm cô nấp trong một cái hốc trên đỉnh núi, Nguyệt Như Ca nhìn anh ngây thơ hỏi: “Anh Hàn, chúng ta không trở về sơn động lấy vũ khí sao?”
Hàn Chiến móc ra hai cây súng bên hông, một cái đưa cho cô, “Em sử dụng cẩn thận”
Nguyệt Như Ca theo dõi bên ngoài, gật đầu một cái.
Hàn Chiến giơ súng, bỗng nhiên xoay mặt nhìn về phía cô gái nhỏ bên cạnh, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, “Em không sợ sao?”