Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 262


Biệt thự nhà họ Diêu.


Diêu Chỉ Nguyệt vừa nhìn thấy Phó Hiệu quay lại, đang ngồi trên sofa bội sơn móng tay, liền chau mày làm nũng, hỏi: “Anh li hôn xong với Mộ Vi Lan rồi à?”


Phó Hiệu ấn vào thái dương, cắn môi nói: “Vẫn chưa.


Diêu Chỉ Nguyệt chau mày, đứng dậy đi đến hỏi: “Cô ta chắc chắn lại hối hận rồi phải không?”





“Không phải, lúc chuẩn bị làm thủ tục li hôn, cơ thể anh đột nhiên có chút không ổn. “Cơ thể không ổn? Chắc không phải anh muốn nói, là Phó Hàn Tranh muốn ra ngoài đấy chứ?”


Ánh mắt của Phó Hiệu tối sầm lại, nói: “Trong tài liệu lúc trước em sai người điều tra được nói, Kiều Tang là tâm bệnh của Phó Hàn


Tranh, mà Phó Hàn Tranh có nhiều nhân cách cũng rất có khả năng là vì Kiều Tang, đẻ ngăn chặn tai hoạ về sau, anh bắt buộc phải biết một chút về Kiều Tang này.” Mộ Vi Lan là vật báu của Phó Hàn Tranh, nếu cô còn xảy ra chuyện gì, kích thích đến ý thức của Phó Hàn Tranh, nói không chừng Phó Hàn Tranh sẽ quay lại, vậy thì đến lúc đó, anh ta có muốn xuất hiện lại nữa cũng rất khó khăn. “Đúng rồi, quên chưa nói với anh, người mà em sai đi theo dõi Mộ Vi Lan, phát hiện cô ta đã đến biệt thự Lam Quận gặp Kiều Tang. Diêu Chỉ Nguyệt đưa bức ảnh cho Phó Hiệu xem.


Lúc Kiều Lạc nhận được điện thoại của Phó Hiệu, Kỳ Ngạn Lễ vừa mới đến công ty làm việc. “Alo, ai thế?”


“Cô Kiều, cô vẫn khoẻ chứ.”


Kiều Lạc vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông, liền đơ người ra, giọng nói của Phó Hàn Tranh rất dễ bị người khác ghi nhớ, là giọng nói nam trầm thấp từ tính rất êm tai. “Phó Hàn Tranh?”


Người đàn ông ở đầu dây bên kia cười nhẹ một tiếng, nói: “Tôi không phải Phó Hàn Tranh, tôi là Phó Hiệu.


Kiều Lạc chau mày, đây lẽ nào chính là “bệnh tình” mà Mộ Vi Lan nói sao?


Phó Hàn Tranh biến thành một người khác? “Anh có chuyện gì không?”



VietWriter



“Mộ Vi Lan đến tìm cô, là hy vọng cô có thể giúp đỡ Phó Hàn Tranh thoát khỏi bệnh tình sao?”


Kiều Lạc cau mày càng chặt hơn, “Rất cuộc anh muốn nói cái gì?”


“Nếu như tôi không đoán nhầm, thì cô chắc sẽ không dễ dàng đáp ứng cô ta như thế.”


“Phải, tôi có đề ra điều kiện.


Trong ánh mắt của Phó Hiệu loé lên vẻ trêu trọc, cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Để tôi đoán xem nào… chắc sẽ không phải là để cô ta li hôn với Phó Hàn Tranh đấy chứ?”


Vì vậy, tối hôm qua Mộ Vi Lan mới đột nhiên nhắc đến chuyện li hôn với anh ta, chỉ là vì để Kiều Tang chữa trị cho Phó Hàn Tranh?


Ôi trời, Mộ Vi Lan đối với Phó Hàn Tranh, cũng thật là sâu nặng đấy. “Vậy thì có làm sao, tôi cũng không hề ép cô ta.”


“Cô Kiều, tôi nghĩ, cô hiểu nhầm ý của tôi rồi, tôi nghĩ chúng ta đều không hy vọng Phó Hàn Tranh xuất hiện lại nữa.”


Kiều Lạc ánh mắt run rẩy, “Rốt cuộc ý của anh là gì?”


“Ý của tôi là, làm cho Phó Hàn Tranh biến mất hoàn toàn.


Mộ Vi lan tìm đến biệt thự nhà họ Diêu, nhưng lại bị vệ sĩ của nhà họ Diêu chặn ở ngoài cửa. “Cho tôi vào! Tôi muốn vào trong gặp Phó


Hiệu!”


“Không có mệnh lệnh của cô chủ nhà chúng tôi, chúng tôi không thể để cô vào được! Cô đừng hy vọng gì nữa! “Phó Hiệu! Tên không giữ lời hứa anh! Mau ra ngoài gặp tôi!”


Mộ Vi Lan đứng ở ngoài cửa chửi mắng rất nhiều lời khó nghe, Diêu Chỉ Nguyệt ở trong biệt thự, chau mày nhìn về phía Phó Hiệu, “Anh thực sự không định ra ngoài gặp cô ta sao? Có thế nào cô ta cũng là vợ của anh đấy?”


Phó Hiệu đi thẳng đến cái kệ của phòng khách, rót nửa cốc whisky nhỏ, một ngụm uống cạn.


Giọng lạnh lùng hỏi: “Anh gặp cô ta, em chắc chắn em sẽ không ghen chứ?”


“Dù gì thì cô ra cũng sắp trở thành vợ cũ của anh rồi, em đáng phải ghen với cô ta sao? Vả lại, em thấy sức hấp dẫn của em còn nhiều hơn của cô ta, anh không thấy thế sao?”


Diệu Chỉ Nguyệt là người kiêu căng tự đại, cô ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận sức thu hút của mình đối với đàn ông nhỏ hơn của Mộ Vi Lan.


Cô ta đi đến, cánh tay ôm chặt lấy cổ của Phó Hiệu, đôi môi đỏ đưa đến trước đôi môi của người đàn ông, lúc gần hôn, Phó Hiệu đang nhìn chăm chăm vào cô ta đột nhiên lên tiếng: “Nếu như Mộ Vi Lan không phải vật báu của Phó Hàn Tranh, nói không chừng anh sẽ thực sự có hứng thú với cô ta, anh không thể không thừa nhận, cô ta khiến cho anh có phản ứng sinh lí.


Diêu Chỉ Nguyệt trợn mắt tức giận, ánh mắt toát lên vẻ hung dữ, người dính sát vào Phó Hiếu, đôi môi đỏ mở ra, “Anh dám có phản ứng với cô ta thì em sẽ giết cô ta! Anh là người của Diêu Chỉ Nguyệt em!”


Phó Hiệu cười khỉnh một tiếng, hiển nhiên không cho rằng như vậy, anh ta vốn không phải là một con rối dễ dàng bị người khác dắt mũi, anh ta không phải cái bóng của Phó Hàn Tranh, càng không con rối của Diêu Chỉ Nguyệt.


Diêu Chỉ Nguyệt giẫm lên đôi giày cao gót đi ra khỏi biệt thự, đi đến cửa chính, liền khoanh tay, vênh váo tực đắc nói với Mộ Vi Lan: “Phó Hiệu không muốn gặp cô, cô đi đi!”


“Tôi đến để bàn chuyện li hôn với anh ta!”


Mộ Vi Lan nhìn thấy, trên cổ của Diêu Chỉ Nguyệt, lại được đeo một chiếc nhẫn nam bạch kim trắng, lần trước cô vứt nó đi ở quán bar Blues, vậy mà lại bị Diêu Chỉ Nguyệt tìm lại được.


Chiếc nhẫn nam đó, làm cho Mộ Vi Lan cảm thấy cô cùng chướng mắt.


Phó Hiệu từ trong vườn đi ra, lạnh nhạt nói: “Chuyện li hôn, tôi cần phải suy nghĩ lại.”


Mộ Vi Lan sững sờ, thái độ của Phó Hiểi, chuyển biến cũng nhanh quá rồi, nhanh đến nỗi có gì đó không đúng. “Anh muốn suy nghĩ đến khi nào?”


Phó Hiệu đi đến gần cô, đôi môi mỏng nhếch lên, “Sao nào, cô gấp gáp muốn li hôn với Phó Hàn Tranh như vậy sao?”


Mộ Vi Lan nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ từng câu từng chữ: “Chẳng phải anh muốn ở cùng cô ta sao? Tôi tác thành anh.


Phó Hiệu ngâm nga một tiếng. “Cô là muốn tác thành tôi, hay là muốn cứu Phó Hàn Tranh?”


Nhịp tim của Mộ Vi Lan bỗng hồi hộp, không lẽ Phó Hiệu đã biết gì rồi sao? “Nếu đã không li hôn, vậy thì anh hãy về nhà với tôi!”


Mộ Vi Lan thẳng thắn kéo lấy tay áo của Phó Hiệu, muốn kéo anh ta rời khỏi đây, nhưng Diêu Chỉ Nguyệt lại ra mặt ngăn cản: “Đợi đã.”


“Mộ Vi Lan, có phải cô đã làm sai một chuyện rồi không, anh ấy là Phó Hiệu, không phải Phó Hàn Tranh của cô, Phó Hiệu là của tôi, cô có quyền gì để đưa anh ấy đi?”


Mộ Vi Lan từ trong túi lấy ra giấy chứng nhận kết hôn, “Dựa vào người đàn ông ở trên giấy chứng nhận kết hôn là anh ấy! Cho dù anh ấy là ai, cơ thể của anh ấy đều là của Phó Hàn Tranh! Mà cơ thể của Phó Hàn Tranh, chỉ thuộc về tôi!”


Mộ Vi Lan bị vệ sĩ chặn lại, Phó Hiếu lạnh lùng rút bàn tay nhỏ của cô ra, thờ ơ nói: “Mộ Vi Lan, tôi không phải là Phó Hàn Tranh.


Sau khi Mộ Vi Lan bị ép rời khỏi biệt thự nhà họ Diêu, Diêu Chỉ Nguyệt hỏi: “Anh định khi nào li hôn với cô ta?”


“Kể cả anh không li hôn với cô ta, thì cũng có thể đính hôn với em.”


“Ý của anh là gì?”


Phó Hiệu lấy điện thoại ra, gọi cho một số điện thoại. “Ngày mai giúp tôi công bố một tin, tôi sẽ đính hôn với Diêu Chỉ Nguyệt thiên kim nhà họ Diêu.


Từ Khôn ở đầu dây bên kia, hoàn toàn hoá đá, “Hả? Boss.. anh muốn đính hôn với thiên kim nhà họ Diêu sao? Vậy bà chủ. Từ Khôn vẫn chưa nói xong, thì bị Phó Hiệu lạnh lùng ngắt lời, “Có vấn đề gì sao?”


“Chuyện này… “Nếu cậu không muốn công bố, thì ngày mai có thể cút khỏi công ty.


Phó Hiệu trực tiếp cúp máy, mắt của Diêu Chỉ Nguyệt sáng lên, “Anh chắc chắn muốn đính hôn với em chứ? Anh không sợ Mộ Vi Lan làm ầm ĩ lên sao?”


“Nếu dám làm ầm ĩ, thì sẽ khiến cho tất cả mọi người biết, Phó Hàn Tranh là tên khốn nạn, cô ta nỡ sao?”


Phó Hàn Tranh sẽ xuất hiện rất nhanh thôi! Đừng nôn nóng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK