Suốt ba ngày này, anh vẫn luôn suy nghĩ đến những lời cô nói.
Vì anh mà cô sẵn sàng vứt bỏ cả cuộc sống yên bình của chính mình, lẽ nào anh còn không thấy thỏa mãn sao?
Bây giờ, khi đã hiểu rõ lòng cô rồi, anh cũng biết dù mình có buông tay hay không thì cô đều đau khổ vô cùng, vậy chẳng bằng cứ giữ cô lại bên cạnh, yêu thương chiều chuộng cô, cho dù có hiểm nguy đi nữa nhưng cũng sẽ có những phút giây ngọt ngào hạnh phúc.
Thomson cầm một chiếc đùi dê nướng, đến đưa cho Giang Thanh Việt: “Không phải chứ, anh vân đang nghĩ về cô bạn gái nhỏ của mình à?”
Giang Thanh Việt nhận lấy đùi dê, anh hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng nhận ra à?
Thomson: “… Trời, ông đây còn lạ gì cái mùi tình yêu chua loét đấy, chỉ là một mớ phiền phức lớn mà thôi!”
Thomson nhìn anh chăm chú: “Anh không định chấp nhận lời tỏ tình của cô nhóc kia à?”
Giang Thanh Việt căn một miếng đùi dê, liếc xéo anh ta: “Không phải anh bảo tôi sẽ không chết sao?”
“Bệnh thì cứu được, dù sao loại thuốc mà tôi chế tạo ra cũng là thuốc kháng tế bào ung thư tiên tiến nhất thế giới rồi, mà sau phẫu thuật xong anh cũng đã uống thuốc được một tháng, trước mắt về cơ bản, chắc anh cũng khỏi rồi. Tuy nhiên, tôi chỉ có thể đảm bảo anh sẽ không chết vì bệnh tật chứ không dám chắc anh sẽ không bỏ mạng trên chiến trận đạn bay tên bắn được đâu.”
VietWriter
Giang Thanh Việt hừ lạnh, để cái đùi dê xuống: “Chiến trận khốc liệt thì tôi không cần anh quan tâm, anh cứ lo cho mình đi. Anh không làm vướng chân tôi và Như Ca thì bọn tôi đã cảm kích lắm rồi.”
Thomson cầm đùi dê há to miệng cắn một miếng rồi lại chỉ vào bóng lưng Giang Thanh Việt: “Nói gì chứt Tôi là ân nhân cứu mạng của anh đấy nhé!”
Mấy hôm nay, sau khi Giang Thanh Việt rời đi, Lục Hi Bảo vẫn luôn ngủ lại ký túc xá của anh, đợi anh quay về.
Cô gửi đến cho Giang Thanh Việt rất nhiều tin nhắn nhưng lại không thấy anh trả lời. Ngồi trước cửa kí túc xá, cô còn tưởng tín hiệu của mình không tốt nên cứ lắc lư chiếc điện thoại di động trên tay bắt tín hiệu.
Nhìn thấy cảnh ấy, Tống Kiều cũng phải bật cười nói: “Đừng bắt tín hiệu nữa, dù em có tín hiệu thì cũng chưa chắc bên Giang Thanh Việt đã có tín hiệu đâu. Lúc này có lẽ họ đang ở rừng Độc Sâm rồi, mà trong rừng Độc Sâm thì làm gì có tín hiệu gì chứ.”
Lục Hỉ Bảo vừa nghe đến cái tên “rừng Độc Sâm’ thì lại chợt nhớ đến chuyện Hắc Cảnh đã bắt cóc cô lúc trước. Người đó cũng từng nhắc đến rừng Độc Sâm, hắn ta còn nói phải ném cô vào trong khu rừng đó cho chó sói ăn.
Lục Hỉ Bảo lo lắng hỏi: “Chị Kiều, trong rừng Độc Sâm rừng có độc à?”
“Vốn rừng Độc Sâm đã nổi danh bởi những khí độc lan tràn bên trong mà.”
Lục Hỉ Bảo nghe vậy lại càng lo lắng hơn, cô cau mày hỏi: “Vậy không phải nhóm Giang Thanh Việt sẽ chết chắc hay sao?”
Tống Kiều nhìn cô gái ngây thơ đó, cô cười đáp: “Bọn họ có đeo mặt nạ phòng độc mà, không sao đâu.”
“Trời… Em đúng là ngốc thật, em chẳng biết gì về những chuyện này cả, dù sau này có ở bên cạnh Giang Thanh Việt đi nữa cũng chẳng giúp gì được cho anh ấy, có lẽ chỉ làm vướng tay vướng vướng chân anh ấy mà thôi.”
Giống như lần trước, cô bị Hắc Cảnh bắt cóc còn cần Giang Thanh Việt mạo hiểm tới cứu cô.
Tống Kiều xoa đầu cô, nói: “Hai người ở bên nhau là vì thích và yêu chứ không phải đến với nhau chỉ vì ai có thể giúp ai giải quyết vấn đề gì. Nếu là vậy thật thì không phải chúng ta chỉ cần tìm một người xuất chúng để yêu đương rồi kết hôn là được rồi hay sao?”
“Chị Kiều, có phải chị cũng cho rằng Giang Thanh Việt và Nguyệt Như Ca mới xứng đôi vừa lứa hay không?”
Tống Kiều lắc đầu đáp lại: “Chị chưa bao giờ thấy hai người họ hợp nhau cả. Suốt bao nhiêu năm qua, Thanh Việt chưa từng bày tỏ mình thích Như Ca, mà Như Ca thì cứ luôn đơn phương như vậy, cô ấy còn cố chấp cho rằng, trên thế giới này người duy nhất xứng đôi với Giang Thanh Việt chỉ có mình cô ấy, nhưng tình yêu chưa bao giờ là vấn đề có thích hợp hay không. Nếu như bọn họ thực sự hợp nhau thì đã ở bên nhau từ sớm, làm gì còn có chỗ cho em chứ”
“Nhưng đối với Giang Thanh Việt mà nói, chắc chắn em sẽ trở thành một gánh nặng khổng lồ.”
Tống Kiều nở nụ cười sâu xa: “Đúng là gánh nặng thật, nhưng đối với Giang Thanh Việt, có lẽ em là một gánh nặng ngọt ngào.”
Lục Hỉ Bảo khoanh tay, bất giác nở nụ cười thật ngọt.
Đêm ngày thứ năm, Giang Thanh Việt cũng bình an về đến.
Lục Hỉ Bảo đang mơ mơ màng màng chợt bị đánh thức bởi tiếng động của chiếc trực thăng bên ngoài.
Cô dụi mắt, loạt xoạt lê dép bò dậy, trông thấy rất nhiều máy bay chiến đấu và máy bay trực thăng đã về đến bên ngoài, đột nhiên lòng cô lại rộn ràng niềm vuil Chắc Giang Thanh Việt đã về rồi!
Lục Hỉ Bảo không kịp nghĩ ngợi đã lao ra khỏi kí túc xá, cô chạy băng băng trên đường.
Khi đến thao trường, dưới ánh đèn mờ nhạt, vừa liếc mắt Lục Hỉ Bảo đã nhìn thấy Giang Thanh Việt bước xuống từ chiếc máy bay chiến đấu.
Trái tim cô chưa từng đập mạnh đến như vậy, khi thấy anh bình an trở về, cô thật sự chỉ muốn lao thẳng đến bên anht Thực tế thì, đôi chân cô cũng đã sớm chẳng còn biết nghe lời, chạy nhanh như bay đến đó!
Giang Thanh Việt đang nói chuyện với đồng nghiệp, đột nhiên trong lòng lại va phải một cô gái nhỏ nhắn, mềm mềm.
Khi anh rũ mắt xuống, nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn mà mình vẫn ngày nhớ đêm mong, sự xúc động, hân hoan vốn đã đè nén nơi lồng ngực bỗng lại phun trào trong nháy mắt.
Giang Thanh Việt chẳng buồn để tâm đến ánh mắt mờ ám của người khác mà đưa tay ra ôm chặt người trong lòng mình.
Lục Hỉ Bảo được anh ôm chặt lấy, cô khẽ run lên: “Em đã rất lo cho anh.”
“Anh biết.”