Đối với chuyện của Giả Vân Sinh, Phó Hàn Tranh không đi tìm Hướng Nam Tây “tính sổ” đã là may mắn lắm rồi, cô ta còn dám gây rắc rối cho Mộ Vi Lan?
“Phó Thị sẽ không có bất kỳ sự hợp tác kinh doanh nào với Giả Vân Sinh.”
Khi Phó Hàn Tranh kiên định nói câu này ra, Mộ Vi Lan sững sờ, cô cắn môi và hỏi: “Anh, anh là vì em nên mới…?”
“Người phụ nữ của Phó Hàn Tranh bị người ta bắt nạt như thế này, nếu bị đồn trong giới, mặt mũi của anh biết để đi đâu? Hơn nữa, hợp tác với loại người như Giả Vân Sinh, sớm muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.”
Lý do Giả Vân Sinh có thể đắc ý trong giới kinh doanh chỉ là vì nhà vợ của ông ta, Miêu Thúy Nhã. Nhà họ Miêu mấy năm trước đã đạt được một số thành tựu trong ngành công nghiệp truyền thống ở Bắc Thành. Nhưng mấy năm nay đều bị Giả Vân Sinh phá hủy, không có tiến triển gì cả. Bây giờ muốn tham gia vào lĩnh vực mới, Giả Vân Sinh không những dựa vào uy quyền của nhà họ Miêu, còn muốn thay đổi quy tắc. Cho dù hôm nay không phải là Phó Hàn Tranh trừng trị ông ta, sớm muộn cũng sẽ có người không nhịn được ông ta.
Chỉ là một gia đình giàu có mà thôi, đắc tội thì cũng đắc tội rồi. Phó Hàn Tranh trước nay chưa bao giờ sợ gây rắc rối.
Mộ Vi Lan nhìn chằm chằm người đàn ông đang lái xe bằng đôi mắt đen láy, Phó Hàn Tranh hoàn toàn khác biệt với hình ảnh bạn đời lý tưởng của cô, đặc biệt là về tính cách. Cô nghĩ rằng sau mình sẽ tìm một người đàn ông dễ hòa đồng, tính tình tốt bụng, dịu dàng và ấm áp. Nhưng cô phát hiện ra cho dù tính cách của Phó Hàn Tranh thất thường, cho dù anh không có chút gì là dịu dàng, nhưng khi anh “hung dữ” giúp cô trút giận, cô lại vô tình trở nên mê đắm anh hơn.
“Em còn dùng ánh mắt ấy nhìn anh nữa, anh sẽ tưởng rằng em đang rất muốn đó.”
Giọng nói lạnh lùng của Phó Hàn Tranh làm gián đoạn trí tưởng tượng của cô. Cô đỏ mặt và ho khan vài tiếng.
Điện thoại của cô reo lên, người gọi điện đến là Giản Triết.
Cô vô thức liếc nhìn Phó Hàn Tranh, rồi ngập ngừng nghe điện thoại.
Giọng điệu của Giản Triết nghe có vẻ buồn: “Vi Lan, sáng sớm mai anh sẽ rời khỏi Bắc Thành, anh muốn gặp em một lần, sáng mai…em có thể đến tiễn anh không?”
Rời khỏi Bắc Thành?
Mộ Vi Lan không ngờ mọi việc lại đến đột ngột như vậy: “Tại sao anh phải rời khỏi Bắc Thành?”
“Giản Thị tuyên bố phá sản rồi. Nhà anh phải rời khỏi Bắc Thành, có lẽ sau này sẽ quay trở lại, hoặc cũng có thể sẽ không bao giờ quay lại nữa.”
Mộ Vi Lan tưởng rằng cô sẽ rất vui mừng khi nghe tin Giản Thị phá sản. Năm đó, Giản Triết giúp Thẩm Uyển Yêu đối phó với cô, đẩy cô và bố cô vào ngõ cụt, hủy hoại tình yêu tuổi trẻ của cô. Cô nên hận anh ta mới đúng. Nhưng mà bây giờ, khi nhà họ Giản và Giản Triết đi đến bước đường cùng này, cô lại có chút thương xót.
Khi đó, Giản Triết cũng chỉ là nhất thời hồ đồ, bị Thẩm Uyển Yêu mê hoặc. Mặc dù anh ta là đồng phạm, nhưng người hại chết bố cô cũng không phải là anh ta.
Thấy cô im lặng, Giản Triết nói: “Ba năm trước, là anh có lỗi với em. Vi Lan, nếu có thể làm lại, anh chắc chắn sẽ không ngu xuẩn như thế nữa.”
Cô lắc đầu: “Mọi chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ hối hận cũng không kịp.”
“Vi Lan, anh biết em sẽ không tha thứ cho anh. Nhưng mà anh muốn trước khi mình rời đi có thể gặp em một lần, có được không?”
Mộ Vi Lan cắn môi, có chút do dự vì Phó Hàn Tranh đang ở bên cạnh cô.
“Giữa chúng ta không còn gì để nói nữa, chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
“Vi Lan…”
Mộ Vi Lan trực tiếp cúp điện thoại.
Phó Hàn Tranh không hỏi, anh vẫn im lặng. Cho đến khi Mộ Vi Lan không nhịn được nữa, cô giải thích: “Là Giản Triết, Giản Thị phá sản rồi. Nhà họ Giản phải rời khỏi Bắc Thành, anh ta hỏi em có thể tiễn anh ta đi được không.”
Mộ Vi Lan tưởng rằng Phó Hàn Tranh sẽ nói “không cho hay điều gì đó tương tự, nhưng anh lại không có phản ứng gì cả, chỉ hờ hững đáp lại.
Mộ Vi Lan cũng không suy nghĩ quá nhiều, cô cho rằng là vì anh không thích nói về Giản Triết.
Phó Hàn Tranh đưa Mộ Vi Lan trở về nhà họ Phó trước, sau đó anh đến trường mẫu giáo đón Tiểu Đường Đậu đi tiêm.
Mộ Vi Lan vừa tắm xong, cô thay quần áo và ra khỏi phòng tắm. Diệp Quả gửi tin nhắn đến cho cô.
“Vi Lan, ngày mai cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi xem phim nhé!”
Mộ Vi Lan cười nói: “Cậu không tìm bạn trai cậu đi xem, tìm mình đi xem có ý gì chứ?”
“Lần nào ra ngoài với anh ấy cũng đều rất lạnh lùng, thà kéo theo cậu đi cùng còn hơn!”
“Mình không muốn làm “bóng đèn”!”
Vốn dĩ cô đã rất đau đầu với Kỳ Ngạn Lễ. Người đàn ông này không đơn giản, mục đích của anh ta không trong sạch. Cô thực sự sợ rằng một ngày nào đó Diệp Quả sẽ bị anh ta lừa.
Cô muốn nhắc nhở Diệp Quả, nhưng Diệp Quả lại thích anh ta như thế. Cô nhất thời không thể mở lời được, cô sợ Diệp Quả nghĩ nhiều, sẽ tưởng rằng cô đang chia rẽ mối quan hệ của cô ấy và Kỳ Ngạn Lễ.
Nhưng mà nói đến đi xem phim, cô và Phó Hàn Tranh vừa mới xác nhận mối quan hệ mấy ngày, có nên cùng nhau đi xem phim để gia tăng tình cảm không? Mấy bộ phim mới lên sóng gần đây đều là những bộ phim về tình yêu. Mộ Vi Lan ma xúi quỷ khiến thế nào, cô lên mạng đặt ba vé xem phim, vị trí ngồi ở hàng ghế phía sau.
Cô nằm trên giường nghỉ ngơi một lúc, tiếng xe hơi vang lên trong sân.
Cô đi xuống lầu, Phó Hàn Tranh một tay bế Tiểu Đường Đậu, tay còn lại cầm cặp sách của Tiểu Đường Đậu đi vào trong nhà.
Mộ Vi Lan bước tới, xoa đầu cô bé và hỏi: “Đã hết sốt chưa? Ngày mai còn phải đi tiêm không?”
“Không cần, chỉ cần chú ý một chút là được.”
Tiểu Đường Đậu vươn tay ôm lấy Mộ Vi Lan: “Mộ Mộ, ôm ôm.”
Mộ Vi Lan ôm lấy Tiểu Đường Đậu và hỏi: “Hôm nay tiêm có đau không? Con có ăn kẹo không?”
Cô bé ôm chầm lấy cổ Mộ Vi Lan và gật đầu: “Ừm, con ăn rồi. Nếu Mộ Mộ nói cho con biết sớm thì có phải tốt hơn không, như vậy con sẽ không sợ tiêm nữa!”
Mộ Vi Lan véo mũi cô bé: “Còn khó chịu không?”
Cô bé lắc đầu, Mộ Vi Lan liếc nhìn “Bố, con muốn Mộ Mộ xem cùng con”
“Bố muốn nói chuyện với Mộ Mộ, lát nữa cô ấy sẽ xem với con.”
Tiểu Đường Đậu rời khỏi vòng tay của Mộ Vi Lan, tự mình đi xem phim hoạt hình.
“Anh, anh muốn nói gì với em?”
Phó Hàn Tranh nhìn cô chằm chằm: “Em muốn đưa Tiểu Đường Đậu đi xem phim, hay là muốn cùng anh đi xem phim?”
Cô đỏ mặt, ấp úng nói: “Có gì khác biệt không? Lát nữa em sẽ lên mạng trả „ vé.
Phó Hàn Tranh đáp: “Ừm, trả lại vé của Tiểu Đường Đậu đi”
Mộ Vi Lan sững sờ, ý của anh là, không đưa Tiểu Đường Đậu đi, hai người họ đi xem một mình?
Thấy cô không nói, anh nhìn cô: “Sao thế, không hài lòng?”
Làm gì có chuyện ấy?
Cô chỉ là quá vui nên không thể nói được điều gì: “Vậy, tối mai chúng ta cùng nhau đi xem phim, quyết định vậy nhé. Em đi xem phim hoạt hình với Tiểu Đường Đậu đây”
Phó Hàn Tranh nhìn cô, đôi môi khẽ cong lên. Khuôn mặt của Mộ Vi Lan nóng bừng.