Hiếm khi Phó Hàn Tranh mới lãng mạn một lần, nhưng lại bị Mộ Vi Lan khiển trách. Sau khi Mộ Vi Lan hoàn trả tiền 15 món đồ ấy, cô thở dài.
Cô nhìn Phó Hàn Tranh và hỏi: “Hàn Tranh, có phải anh chưa bao giờ trải qua những ngày lễ như 11.11 không?”
“Anh cần phải quan tâm đến những ngày như vậy không?”
Khóe Mộ Vi Lan giật giật, nhà họ Phó quá giàu, trên mặt anh hiện rõ “anh có nhiều tiền như vậy, anh có cần phải đợi đến ngày 11.11 để tiết kiệm tiền không”?
Phó Hàn Tranh lấy từ trong ví ra một tấm thẻ ngân hàng mới và đưa cho cô: “Mật khẩu là ngày sinh nhật của em.”
Mộ Vi Lan cầm lấy tấm thẻ và hỏi: “Sao đột nhiên anh lại nghĩ đến việc đưa thẻ ngân hàng cho em?”
“Em mua nhẫn cho anh, tốn không ít tiền phải không?”
Mộ Vi Lan giật mình, cô mỉm cười nói: “Hơn ba mươi triệu, lúc mua em xót tiền lắm. Kể từ sau khi nhà họ Mộ phá sản, em chưa từng mua thứ gì quá mười triệu, nhưng nghĩ đến đây là để tặng anh, em cắn răng để mua đấy.”
Hơn nữa, lúc đó Hàn Linh có mặt ở đó, nếu cô không mua, chẳng phải là sẽ rất mất mặt hay sao?
Phó Hàn Tranh xoa đầu cô, ánh mắt đầy sự nuông chiều: “Sau này mua gì thì dùng thẻ này.”
“Dùng tiền của anh để tặng quà cho anh, như vậy có phải là không có thành ý lắm không?”
“Em là người của anh, người của anh, tiêu tiền của anh là chính đáng.”
Trái tim bé nhỏ của Mộ Vi Lan đập thình thịch, nổi đầy bọt màu hồng.
VietWriter
Phó Hàn Tranh rất ít khi nói những lời đường mật, hầu như chẳng bao giờ nói. Nhưng một khi anh nói những lời yêu thương, cô sẽ không thể chịu đựng được.
Toàn thân cô mềm nhũn, dựa vào cánh tay của anh, cô nằm tay anh và nghịch chiếc nhẫn trên ngón tay áp út của anh: “Càng nhìn càng thấy đẹp, con mắt nhìn của em thực sự quá tốt.”
Phó Hàn Tranh khẽ nói: “Tự mua tự khen.”
Điện thoại di động của Phó Hàn Tranh đổ chuông một lúc lâu, Phó Hàn Tranh không nghe máy và trực tiếp dập máy luôn.
Mộ Vi Lan nghi ngờ: “Ngộ nhỡ là cuộc gọi quan trọng thì sao, sao anh không nghe máy?”
“Điện thoại quấy rối thôi, dậy đi, chúng ta về nhà.”
Mộ Vi Lan ngồi dậy, sau khi mặc áo khoác xong, cô đi theo Phó Hàn Tranh ra ngoài. Vừa ra khỏi văn phòng, điện thoại của Phó Hàn Tranh lại reo lên, Phó Hàn Tranh vẫn không trả lời.
Mộ Vi Lan đang muốn lại gần để xem rốt cuộc là ai đang gọi điện thoại cho anh, nhưng anh đã nhanh chóng block số điện thoại đó.
Mộ Vi Lan phàn nàn: “Anh mất lịch sự quá rồi, tùy ý block số điện thoại của người khác.”
“Cứ quấy rầy anh mãi, anh không kiện đã là tốt lắm rồi.”
Mộ Vi Lan nhìn anh chằm chằm, Phó Hàn Tranh nhướn mày hỏi: “Em nhìn anh làm gì?”
Mộ Vi Lan nhướn mày, mỉm cười, ôm lấy eo của anh và thở dài: “Không có gì, chỉ là cảm thấy người đàn ông của em rất quyết đoán, em rất thích.”
Khi thích một ai đó, bất kể người đó làm gì cũng đều thấy rất tuyệt vời. “Phó Hàn Tranh, bây giờ em nhìn anh đều thấy rất đẹp, cảm thấy mọi thứ của anh đều tốt. Em thực sự sợ một ngày nào đó anh sẽ cảm thấy em không phù hợp với anh.”
Phó Hàn Tranh cong môi và nói: “Cho dù em không nhìn anh qua bộ lọc sắc đẹp, em cũng sẽ thấy anh rất tốt.”
Người đàn ông này, đúng là tự phụ lại còn tự luyến.
Nhưng mà, tại sao cô lại thích đến vậy?
Quán bar Blue Night.
Một người phụ nữ trẻ trong chiếc váy đen bó sát đang cầm trên tay một ly cocktail đầy màu sắc, cô ta uống một ngụm rồi năm chặt ly rượu. “Phó Hàn Tranh sắp kết hôn rồi! Người như anh ấy, sao có thể có người dám kết hôn với anh ấy chứ?”
Hàn Linh nghịch ly rượu, cô ta khẽ đung đưa ly rượu vang và nói: “Ngộ nhỡ, người phụ nữ đó còn chưa biết bệnh tình của anh ấy thì sao?”
“Cô nói cái gì?” Tiêu Á cau mày: “Nếu Phó Hàn Tranh thực sự giấu giếm bệnh tình của mình, vậy thì là lừa người ta kết hôn!”
“Hôm nay tôi đã gặp người phụ nữ đó rồi, cô ta còn mua nhẫn cho Phó Hàn Tranh. Có vẻ như sắp đi đăng ký kết hôn rồi.”
Hàn Linh khiêu khích, khi nhìn thấy Tiêu Á siết chặt tay, cô ta tỏ ra đắc ý, chậm rãi nói: “Sao thế, vừa nãy Hàn Tranh không nghe điện thoại của cô?”
Nhắc đến đây, Tiêu Á càng tức giận! “Anh ấy block tôi rồi!”
“Xem ra anh ấy thực sự muốn kết hôn với người phụ nữ đó rồi. Anh ấy không muốn gặp cô, có lẽ là vì sợ cô chạy đến trước mặt người phụ nữ đó nói linh tinh.”
Tiêu Á lạnh lùng hừ một tiếng: “Người phụ nữ đó rốt cuộc là ai?”
Hàn Linh lấy một tập tài liệu từ trong túi LV ra và đẩy đến trước mặt Tiêu Á: “Cô tự xem đi, thành thật mà nói, Mộ Vi Lan này thực sự không xứng với Hàn Tranh. Tiêu Á, mặc dù cô chỉ hẹn hò với Hàn Tranh nửa năm, nhưng tôi tin, trong lòng Hàn Tranh nhất định có vị trí của cô. Nếu năm đó không phải vì cô sợ bệnh tình của Hàn Tranh sẽ ảnh hưởng đến cô, có lẽ, người kết hôn với Hàn Tranh bây giờ là cô. Làm sao có thể đến lượt Mộ Vi Lan này chứ?”
Tiêu Ả nhìn chắm chắm vào tấm ảnh của người phụ nữ, trong mắt đầy sự khinh thường: “Tôi không tin người phụ nữ này sẽ không sợ Phó Hàn Tranh có hai nhân cách!”
Hồi đó, tính tình của Phó Hàn Tranh thay đổi bất thường, sau đó cô ta mới từ chỗ Hàn Linh biết được Phó Hàn Tranh có hai nhân cách. Nếu nhân cách thứ nhất của Phó Hàn Tranh vô cùng lạnh lùng và thờ ơ với người khác, vậy thì nhân cách thứ hai của Phó Hàn Tranh hoàn toàn là một kẻ điên cuồng cố chấp.
Cô ta nhớ rằng năm đó cô ta vô tình động đến ngăn kéo luôn bị khóa của anh, nhân cách thứ hai của Phó Hàn Tranh đẩy cô ta xuống và sứt đầu mẻ trán. Sau đó cô ta không dám động đến đồ của anh nữa, nếu không anh sẽ chặt đứt tay cô ta!
Người kiêu ngạo như Tiêu Á làm sao có thể chịu đựng được thái độ như vậy.
Nhân cách thứ hai của Phó Hàn Tranh tàn độc, máu lạnh và bạo lực. Không lâu sau, Tiêu Ả và Phó Hàn Tranh chia tay.
Với điều kiện của Tiêu Á, cô ta làm sao có thể ở bên cạnh một người tâm thần được chứ, đùa cái quái gì vậy?
Mấy năm qua, cô ta luôn ở Mỹ và trải qua nhiều mối tình nhưng đều không thành công. Có lẽ là bởi vì khi còn trẻ, cô ta đã gặp được một người quá tuyệt vời nên không thể dễ dàng quên đi.
Sau khi trải qua những ngày tháng bên cạnh Phó Hàn Tranh, Tiêu Á nhận ra rằng cô ta không thể để ý đến người đàn ông khác nữa.
Vì vậy cô ta xin gia đình trở về nước để phát triển.
Nhưng cô ta không ngờ, vừa về nước, Hàn Linh đã thông báo cho cô ta rằng Phó Hàn Tranh sắp kết hôn với người phụ nữ khá!
c Tiêu Á uống một ngụm rượu lớn, nằm chặt tập tài liệu trong tay rồi đứng dậy rời khỏi quán bar: “Người đàn ông mà Tiêu Á tôi luôn ghi nhớ trong lòng, sao có thể cưới người phụ nữ khác được chứ!”
Đôi môi đỏ mọng của Hàn Linh khẽ cong lên, cô ta chậm rãi nhấm nháp ly rượu ngon trong tay.
Một số việc cô ta không tiện làm, nhưng cô ta có thể mượn tay người khác để làm.
Bất luận là Mộ Vi Lan, hay Tiêu Á, bọn họ đều không hiểu thế giới của Hàn Tranh, chỉ có cô ta mới là người phụ nữ thực sự hiểu Hàn Tranh.
Sau khi tắm xong, Mộ Vi Lan dựa vào lòng Phó Hàn Tranh và ngủ thiếp đi.
Phó Hàn Tranh ôm cô và chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, điện thoại anh lại rung lên, một tin nhắn được gửi đến.
Anh mở tin nhắn từ một dãy số điện thoại lạ gửi tới, đôi mắt đen của anh khẽ nheo lại. “Anh có thể chặn số điện thoại của em, anh cũng có thể trốn tránh không gặp em. Nghe nói anh sắp kết hôn rồi, không biết vợ sắp cưới của anh có biết bộ mặt còn lại kia của anh hay không?”
Phó Hàn Tranh cầm điện thoại và xóa tin nhắn, sau đó anh cũng block số điện thoại đó luôn.