Nếu bắt đầu tính từ lúc đó, hiện tại đã là tháng bảy, chính xác là sáu tháng…
Trái tim của Kỳ Ngạn Lễ rung động mạnh.
Vậy là đứa con trong bụng của Kiều Lạc… Là của anh…?!
Kiều Lạc lẳng lặng ngồi nhìn anh ta, im lặng một cách bất thường, Kiều Lạc mím môi, vẻ mặt ủ rũ nói: “Kỳ Ngạn Lễ, có phải anh cảm thấy em chính là loại người vừa mới ngủ với anh xong, quay đầu đi là có thể ở chung với người đàn ông khác không?”
Kỳ Ngạn Lễ đứng bật dậy, sải bước về phía kiều Lạc, trong mắt toàn sự phấn khích và vui sướng: “Vậy anh chính là bố của đứa bé hả?”
Kiều Lạc cắn môi, có chút tức giận: “Anh không tin à?”
VietWriter
Sao Kỳ Ngạn Lễ còn dám chất vấn lại cô ấy chứ.
Tay chân Kỳ Ngạn Lễ có vẻ hơi luống cuống, ngồi bên cạnh Kiều Lạc, ôm lấy cô ấy, trong lòng rất vui mừng nên nói năng hơi lộn xộn: “Kiều Lạc, anh không có ý đó. Anh chỉ… chỉ là quá vui thôi. Lúc ấy em và anh cãi nhau, em còn hỏi thím Dương thuốc tránh thai nên anh cho răng em không muốn sinh con cho anh, nên… Anh quá hồ đồ rồi, sao anh không lại nghĩ đến chuyện này chứ? Anh là người trong cuộc mà chẳng biết gì cả”
Kiều Lạc cứ thế mà ngồi nghe anh ta cuống quýt không thành lời.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Kỳ Ngạn Lễ kích động đến mức.
không nói được liền mạch như thế.
Trên mặt Kiều Lạc vẫn là vẻ lạnh lùng như cũ, cô ấy nói: “Anh đừng đụng vào em, em còn chưa tha thứ cho anh đâu. Lúc đầu em không muốn nói cho anh biết chuyện này vì muốn xem khi nào anh anh sẽ biết, sau đó làm anh h Kỳ Ngạn Lễ nghe vậy thì lại kéo Kiều Lạc qua, ôm chặt lấy cô ấy: “Kiều Lạc, anh sai rồi, anh không nên nghi ngờ em, chắc đầu anh bị úng rồi mới cho rằng con của chúng ta là con của tên họ Hà kia. Anh sai rồi, Kiều Lạc”
… Kiều Lạc im lặng nhìn anh ta, luôn cảm thấy Kỳ Ngạn Lễ bây giờ giống như thể loại bạn trai trung khuyển vậy.
“Kiều Lạc, anh có thể sờ cục cưng của chúng ta không?”
Kỳ Ngạn Lễ dùng chất giọng từ tính nói bên tai Kiều Lạc, đôi mắt nhìn chằm chằm cô ấy dịu dàng đến mức như có thể chảy ra nước.
Kiều Lạc khẽ hừ một tiếng, đánh bàn tay của anh ta ra, cố ý giễu cợt nói: “Không phải mới vừa rồi anh còn nói muốn bỏ đứa bé này sao? Sao bây giờ lại muốn sờ? Nhưng bây giờ em không muốn cho anh sờ”
Kỳ Ngạn Lễ hối hận muốn chết!
Lần trước tại Sơn Thành, anh ép buộc Kiều Lạc đi bệnh viện, suýt chút nữa đã tự tay giết con của mình, sao anh lại làm cái chuyện ngu xuẩn đó chứt Lé ra anh nên nghĩ tới khả năng đứa bé trong bụng của Kiều Lạc, chính là của anh.
Người đàn ông dùng ánh mắt đáng thương và ăn năn nhìn Kiều Lạc, giống như là một con chó lớn trung thành đang chịu ấm ức: “Kiều Lạc, anh sai rồi”
Kiều Lạc chịu không nổi bộ dáng giống như con chó trung thành của Kỳ Ngạn Lễ, đưa tay đẩy anh ta: “Anh đừng nhìn em như vậy, bây giờ anh ra ngoài đứng nửa giờ thì em sẽ tha thứ cho anh”
“Thật không?”
Nếu chỉ đơn giản như vậy, đừng nói là ra ngoài đứng nửa giờ, ra ngoài đứng một đêm cũng được luôn!
Kiều Lạc còn chưa kịp lên tiếng thì Kỳ Ngạn Lễ đã đứng dậy, sải bước ra khỏi phòng ký túc xá, đứng ngay chỗ hành lang ký túc xá.
Kiều Lạc: “..” Cô mới nói xong.
Kiều Lạc nghiêng người về phía cửa sổ, trông thấy Kỳ Ngạn Lễ mặc bộ quần áo mỏng đứng ở bên ngoài không nhúc nhích.
Bên ngoài trời lại đang mưa, mặc dù Kỳ Ngạn Lễ đứng bên trong hành lang, sế không bị dính nước mưa nhưng có mưa thì trời sẽ có gió.
Mặc dù cũng đã tháng sáu của mùa hè, thế nhưng dù sao nơi này cũng không phải Bắc Thành, buổi sáng sớm ở Sơn Thành vào mùa hè vẫn còn hơi lạnh. Nhất là những ngày thiên tai, hiện tại bên ngoài chỉ có mười độ.
Kiều Lạc nhìn giờ trên điện thoại, qua mười phút sau, Kiều Lạc gõ gõ cửa sổ, nói: “Vào đi”
Kỳ Ngạn Lễ mang khí lạnh ở bên ngoài đi vào, vừa vào đã ôm lấy Kiều Lạc: “Bớt giận chưa?”