Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 958:





Triệu Hà An đương nhiên cũng nhìn thấy cảnh này, có hơi thất vọng nói: “Xem ra, cô công chúa nhỏ nhà họ Phó này không đến lượt chúng ta được theo đuổi rồi. Phải sớm nên biết rằng, chỉ có hoàng tử mới được đứng ở bên cạnh công chúa, sao có thể đến lượt những người như chúng ta chỉ là gốc cỏ ở dưới chân ngựa theo đuổi chứ: Lâm Bạc Thâm hờ hững thu lại ánh mắt, đáy mắt bình tĩnh, như không có một chút gợn sóng.





Thế giới của bọn họ, cách nhau cả một khoảng trời.








Các vị khách đều đã ra về, sau khi qua thời gian vui chơi khu nhà của gia đình Phó đều rất bừa bộn.





Hai chị em Phó Mặc Tranh và Phó Mặc Hằng bước vào biệt thự với cái đầu dính đây bánh kem.





Khi Mộ Vi Lan nhìn thấy đầu tóc của hai chị em dính đây bánh kem thì không nhịn được mà bật cười, nói: “Bộ hai đứa con ngã vào trong bánh kem hay sao vậy?”





Phó Mặc Hằng lấy tay lấy mấy miếng bánh kem đang dính vào mấy tóc ngắn xuống, cố ý trêu chọc: “Con lấy bánh kem trét vào mặt của chị ấy, kết quả là anh Đình Xuyên lại lấy bánh kem úp vào mặt của con, em nói nha, chị còn chưa gả vào nhà anh Cố đâu, anh Đình Xuyên lại bảo vệ cô vợ trẻ quá khắt khe, còn khắt khe hơn cả bố nữa”






VietWriter



Phó Mặc Tranh trừng mắt liếc nhìn em trai của mình: “Em đang nói vớ vẩn gì vậy! Chị với Đình Xuyên chỉ là bạn bè tốt!”





Phó Mặc Hằng như đang nghe một chuyện cười, buồn cười nói: “Anh Đình Xuyên mà nghe lời này của chị chắc sẽ đau lòng lắm đây”





Phó Mặc Tranh chạy đến chỗ của mẹ mình, ôm cánh tay của Mộ Vi Lan: “Mẹ! Em trai lại nói hươu nói vượn!”





Mộ Vi Lan cố gắng nhịn cười, trừng mắt nhìn con trai của mình: “Chị gái của con mới có mười tám tuổi, còn chưa bắt đầu học đại học, cái gì mà lấy chồng hay không lấy chồng, coi chừng lời này mà bố con nghe được, sẽ đánh con đó”





Phó Mặc Hằng nhún vai: “Hừ, trong mắt của bố con, trên thế giới này không có người đàn ông nào xứng với chị con. Nhưng mà nói một cách nghiêm túc, tính tình nóng nảy của chị con cũng chỉ có anh Đình Xuyên là chịu đựng được thôi, nhưng còn con thì không.”





Phó Mặc Tranh lấy một cái gối trên sô pha dùng hết sức đập vào.





người Phó Mặc Hằng: “Mau đi tắm đi, đừng có nói nhảm nữa, chờ một lúc nữa chị sẽ nói cho bố để bố đến xử eml”





Phó Mặc Hằng giật cái gối, ném lên ghế sô pha: “Chị, em nói rồi, nếu chị thật sự không thích anh Đình Xuyên thì nói rõ cho anh ấy biết sớm đi, sau này em khỏi phải xấu hổ khi gặp anh ấy”





Mộ Vi Lan nhìn đứa con trai mười ba tuổi của mình, không khỏi cảm thấy buồn cười: “Tiểu Diêm Đậu, con chỉ mới có mười ba tuổi, làm sao.





lại giống như một con quỷ nhỏ vậy, con có biết thích là cái gì không?”





Phó Mặc Tranh tố cáo: “Mẹ, con nói cho mẹ nè, Tiểu Diêm Đậu yêu sớm đó, con nhìn thấy tất cả trong cặp sách của em ấy toàn là bức thư tình mấy cô bé viết cho em ấy! Con đã đọc những bức thư tình đó, đều cảm thấy nổi da gài”





“Thật không?” Mộ Vi Lan vô cùng kinh ngạc.





Phó Hàn Tranh vừa mới vào nhà, chỉ nghe thấy hai chữ yêu sớm.





“Ai yêu sớm?” Phó Hàn Tranh hỏi.





Phó Mặc Hằng thấy bố mình đang đi tới thì sờ mũi một cái, lập tức quay đầu chạy về phía phòng ngủ: “Con đi tắm rửa đây!”





Phó Hàn Tranh thấy con trai mình chạy đi mất, nhíu mày: “Thằng nhóc này làm sao v: “Bố, em trai yêu sớm Phó Hàn Tranh nhướng mày, có hơi ngạc nhiên: “Không ngờ thằng nhóc này ở nhà thì ít nói, nhưng lên trường lại điên cuồng như vậy”





Phó Mặc Tranh bóc một quả cam, trêu chọc: “Bố, bố có cảm thấy, em trai rất giống bố, đều là những người đàn ông nhàm chán không?”





Mộ Vĩ Lan: “Khụ khụ, Tiểu Đường Đậu, con cũng mau đi tắm rồi ngủ đi, cả ngày hôm nay đều mệt rồi”





Phó Mặc Tranh bỏ quả cam xuống, ồ một tiếng, ngoan ngoãn đứng dậy rời đi.





Phó Hàn Tranh sửng sốt một chút, đưa tay ngăn con bé lại: “Tiểu Đường quay lại đây, con vừa mới nói cái gì vậy?”





Phó Mặc Tranh ngoan ngoãn quay người đến trước mặt của Phó Hàn Tranh, giả bộ ngớ ngẩn: “Bố, con có nói gì đâu, con nói hôm nay là sinh nhật của con, thật hạnh phúc”





Nói xong, còn toét miệng cười một cách ngu ngốc với Phó Hàn Tranh.





Phó Hàn Tranh nghiêm mặt nhìn con g nhàm chán là như thế nào luôn sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK