Ngón tay thon dài với các khớp xương rõ ràng của anh cởi quần áo cho cô: “Anh rất nhớ em, anh không ngại dốc sức để em biết được anh nhớ em nhiều đến mức nào”
Lục Hỉ Bảo vô thức ôm lấy mình, ánh mắt hơi sững sờ nhìn anh: “…”
“Sao vậy?”
“Em, em đến ngày…”
Giang Thanh Việt hơi nhíu mày, thở dài một hơi, cuối cùng anh ôm cô vào lòng: “Lúc đi em đến ngày, bây giờ gặp mặt cũng đến ngày. Lần sau nếu em còn như vậy, anh phải kiểm tra xem có phải em đang nói dối không”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo đỏ ửng lên: Vậy thì trong khoảng mười tháng mang thai, cô không thể tiếp tục lừa anh thế này được.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa chuẩn bị nên nói với anh như thế nào… Vốn dĩ cô cũng hơi buồn ngủ, nhưng khi nghĩ đến chuyện này thì lại tỉnh táo hơn.
Lục Hỉ Bảo dựa vào lòng anh, đôi mắt chớp chớp như đang suy nghĩ chuyện gì đó, Giang Thanh Việt nhìn cô: “Bảo, không buồn ngủ à?”
Lục Hỉ Bảo âm thầm nhìn ngón tay: “Giang Thanh Việt, anh từng nói là anh yêu em, anh có thể chấp nhận tất cả mọi thứ của em, đúng không?”
VietWriter
Giang Thanh Việt xoa đầu cô: “Sao đột nhiên lại hỏi như thế này?
Lục Hỉ Bảo chui vào lòng anh, hai tay ôm chặt lấy cơ thể ấm áp của anh: “Vì em nhớ anh thôi”
Tay của người đàn ông vỗ về sau gáy cô, dịu dàng hỏi: “Như Ca ức hiếp em à?”
“Không có, cô ấy rất tốt”
Giang Thanh Việt nhíu mày: “Em thấy cô ấy rất tốt hả?”
Lục Hỉ Bảo hỏi: “Cô ấy rất xinh, vóc dáng cũng đẹp. Mặc dù miệng lưỡi hơi xấu xa nhưng em cảm thấy cô ấy là người có nghĩa khí. Giang Thanh Việt, tại sao anh không chọn cô ấy mà chọn em?”
“Hỉ Bảo nhà anh đáng yêu hơn cô ấy”
Lục Hỉ Bảo giống như một con mèo sữa nhỏ, cô cười toét miệng lộ ra hai hàm răng trắng, nhào vào lòng Giang Thanh Việt.
Một đêm ngủ ngon.
Vừa sáng sớm Lục Hỉ Bảo đã thức dậy rồi, Giang Thanh ‘Việt cảm nhận được người trong lòng mình đang cử động. Anh mở mắt thì thấy cô đang sắp rời giường.
“Trời còn chưa sáng, em dậy sớm như vậy làm gì?”“
Lục Hỉ Bảo vừa mặc vội quần áo vừa đáp: “Tối qua em lén lút chạy đến lều của anh, nếu lát nữa Nguyệt Như Ca tỉnh dậy, phát hiện em không có ở đó, chắc chắn sau này cô ấy sẽ cười em”
Giang Thanh Việt năm trên giường, cánh tay vắt lên trán, khế phì cười.
Lục Hỉ Bảo nhíu mày: “Anh cười cái gì?”
“Cười em ngốc”
Rõ ràng Nguyệt Như Ca nói khích mà cô vẫn cứ tin.
Lục Hỉ Bảo không quan tâm đến anh, sau khi mặc quần áo.
xong thì chạy vội sang lều của Nguyệt Như Ca.
Cô nhìn thấy cô ấy chưa tỉnh giấc thì thở phào một hơi, ngồi dựa bên cạnh giường cô ấy.
Lục Hỉ Bảo dựa lưng rồi bất tri bất giác ngủ say sưa.
Lúc Nguyệt Như Ca tỉnh dậy vào sáng sớm, phát hiện cô gái bên cạnh còn ngủ say hơn heo thì bật cười. Không ngờ sáng ra lại chạy về đây rồi.
Nguyệt Như Ca vừa ra khỏi lều thì gặp Giang Thanh Việt, cô trêu chọc nói: “Lục Hỉ Bảo thú vị thật đấy”
Giang Thanh Việt không hề cảm thấy đây là câu giễu cợt, anh còn trả ương nhiên”
Sau đó, anh vào trong lều Nguyệt Như Ca, ôm cô gái nhỏ về lầu mình. Nhìn dáng vẻ ngủ say sưa đó, Giang Thanh Việt cởi chiếc áo lông và áo len trên người cô ấy ra, kéo chăn bên cạnh đắp lên người cô gái.
Cô gái như con mèo sữa nhỏ, co người vào trong chăn ấm áp, vùi cả đầu mình vào trong chăn, quấn thành hình tròn nhỏ.
Giang Thanh Việt vuốt ve cô qua một lớp chăn, cười rất cưng chiều: “Dáng ngủ thật xấu”
Khi Lục Hỉ Bảo tỉnh giấc thì phát hiện mình đang ở trong lầu của Giang Thanh Việt.
Kỳ lạ, cô mộng du rồi trở về đây à?
Lục Hỉ Bảo nhanh chóng đứng dậy, mặc quần áo vào rồi trùm chiếc áo lông chạy ra ngoài đi tìm Giang Thanh Việt.
Nhưng cô không thấy bóng dáng của anh đâu.