Cố Đình Xuyên ở bên kia nhướng mày, trong lòng có chút an ủi lẫn đắc ý, cô nàng này, cuối cùng cũng quan tâm đến đời sống tình cảm của cậu ta rồi, phải chăng lo lắng cậu ở đại học có bạn gái sẽ không quan tâm đến cô ấy nữa?
Càng nghĩ càng thấy vui mừng.
Đầu dây bên này, Cố Đình Xuyên cầm điện thoại lên trả lời: “Tất nhiên là tớ không yêu đương gì cả, bây giờ tớ đang giữ mình lắm đấy, biết không hả?”
Sao cậu ta lại vội vàng yêu đương với cô gái nào khác ở trường đại học được chứ, mặc dù cậu ta nổi tiếng là hào hoa ở Đế Đô, nhưng lần yêu đương đầu tiên quý giá như vậy, tất nhiên là phải để dành cho công chúa Đường Đậu mà cậu ta đã bảo vệ từ nhỏ rồi.
Bên này, Phó Mặc Tranh căn môi, do dự hỏi: “Vậy cậu có thích ai không?”
“Có, tất nhiên là có rồi” Người anh thích chính là em đấy!
Phó Mặc Tranh tò mò hỏi: y cậu đã tỏ tình với cô gái ấy chưa?”
Cô đang ngầm nhắc cậu phải tỏ tình đi?
Nhưng mà chuyện tỏ tình rất quan trọng, cậu ta muốn thực hiện một cách thật nghiêm túc, để khi nào cô đi từ Đế Đô về Bắc Thành thì cậu sẽ cho cô một bất ngờ siêu lớn.
Bây giờ không phải là lúc để vội vàng, lại còn qua điện thoại nữa, có vẻ như không được trang trọng cho lắm.
“Sắp rồi, tớ tin chẳng bao lâu nữa thì tớ và cô ấy sẽ hẹn hò với nhau”
Có khi còn đính hôn luôn.
Phó Mặc Tranh lại hỏi: “Đình Xuyên, lúc cậu thích một người, trừ những lúc vui vẻ và mong chờ ra thì cậu có bao giờ thấy buồn và lạc lõng không?”
“Tất nhiên là có rồi, chẳng hạn như khi cậu..” Cố Đình Xuyên suýt cắn lưỡi, dừng ngay lại: “Chẳng hạn như những lúc cô ấy không chủ động gặp tớ, không trả lời tin nhắn của tớ, rồi không thường xuyên liên lạc với tớ, tất nhiên là tớ thấy rất buồn rồi”
“À, tớ biết, với cả, tớ còn chưa chắc là người ta có thích tớ hay không, mà có thích tớ thì liệu có giống như cách tớ thích người ta rồi lúc nào cũng nghĩ đến người ta hay không”
Cố Đình Xuyên nghe câu này xong, mới đầu còn hơi sững sờ, ngay sau đó lại vui vẻ bật cười.
Vậy là cuối cùng Đường Đậu cũng nghĩ thông rồi hả? Cuối cùng cũng chủ động nhớ đến mình rồi ư?2 Cố Đình Xuyên mím môi, vui vẻ nói: “Tất nhiên là có rồi, công chúa Tiểu Đường Đậu nhà chúng ta đáng yêu như vậy, làm gì có ai lại không thích cậu chứ”
Phó Mặc Tranh nghe xong câu này thì bĩu môi, nếu trong mắt Lâm Bạc Thâm cô đáng yêu, quyến rũ như vậy thì cô đã không cần phải theo đuổi người ta mệt đến thế rồi.
Sau khi cúp máy, Phó Mặc Tranh nhận được thông báo Mộ Vi Lan đã gửi vé máy bay điện tử cho mình.
Chuyến bay này xuất phát vào năm giờ chiều vào một ngày trước kỳ nghỉ, hạ cánh ở Bắc Thành khoảng lúc bảy giờ, vừa đúng giờ ăn tối.
Xế chiều hôm được nghỉ để về nhà, Phó Mặc Tranh nhắn một tin cho Lâm Bạc Thâm, nhưng mãi anh vẫn không trả lời lại.
Giản Mông cũng muốn ra sân bay, hai người cùng nhau đặt một chiếc taxi đi ra sân bay.
Giản Mông thấy cô đứng ngồi không yên, huých vai cô rồi cười hỏi: “Cậu vẫn đang canh cánh việc Lâm đại thần không đi tiễn cậu ra sân bay à?”
Phó Mặc Tranh không phủ nhận, buồn rầu nói: “Lần này nghỉ lâu như vậy, tớ về nhà rồi chưa chắc đã có thể quay lại trường sớm, mấy ngày liền không thể gặp nhau mà anh ấy chẳng tiễn tớ. Với cả, mấy ngày qua chúng tớ cũng chẳng gặp nhau”
“Hầy, cậu cũng nói là Lâm đại thần đang trong thời kỳ gây dựng sự nghiệp còn gì? Con trai ở tuổi này thường tập trung nhiều vào sự nghiệp, huống chi Lâm đại thần đang mới b: u gây dựng sự nghiệp, tất nhiên là sẽ bận hơn sinh viên bình thường rồ “Vậy là có thể gạt bạn gái sang một bên?” Cô nhỏ giọng phàn nàn.
Giản Mông cười nhạo: “Cậu ở đây trách tội Lâm đại thần rồi đến lúc người ta nói qua loa vài câu đối phó với cậu thì cậu lại vui vẻ như quả bóng trăm cân ấy”
“,” Nào có! Cô có bao giờ vui vẻ như quả bóng trăm cân đâu.
Đến sân bay, qua cửa an ninh, Phó Mặc Tranh vãn cố ngoái đầu lại nhìn, chỉ mong là đột nhiên Lâm Bạc Thâm sẽ xuất hiện ở đây.