Nếu đã muốn chạy cưới thì dù sao cũng phải gặp bố mẹ của đối phương một lần, nếu không thì lại giống Hỉ Bảo nhà bọn họ đang gấp gáp gả đi.
Nhắc đến bố mẹ thì ánh mắt Lục Hỉ Bảo hơi run lên, cô ấy vội vàng cọ tới nói: “Mẹ, bố mẹ Giang Thanh Việt không về hưu rảnh rỗi giống hai người đâu, bố mẹ anh ấy đều ở nước ngoài cho nên rất ít khi về nhà. . ”
Lời còn chưa nói hết thì Giang Thanh Việt đã thành thật mở miệng nói: “Bác gái, cha mẹ cháu đã qua đời vì chuyện ngoài ý muốn từ lúc cháu còn rất nhỏ. Cho nên hiện tại mà nói cháu đã không còn người thân.”
Tất nhiên Giang Thanh Việt biết, Lục Hỉ Bảo sợ bố mẹ Lục ghét bỏ anh ấy không bố không mẹ, nhưng chuyện này che giấu được lần thứ nhất thì lần thứ hai lần thứ ba phải làm sao, sớm muộn gì cũng có một ngày nó sẽ lòi ra.
VietWriter
Huống chỉ ở trong lòng anh ấy thì Lục Hỉ Bảo đã là vợ của anh ấy và là người thân của anh ấy, thế nên bố mẹ cô ấy cũng sẽ thành người thân của anh ấy, anh ấy không muốn lừa bọn họ.
Bố mẹ Lục nghe xong đều sững sờ.
Mẹ Lục trâm ngâm: “Ồ, thế thì… Cậu thật là một đứa trẻ đáng thương.”
Giang Thanh Việt nhẹ gật đầu nói: “Nhưng hiện tại cháu đã có Hỉ Bảo và đứa trẻ, trên thế giới này cháu lại có người thân nhất rồi” Mẹ Lục nghĩ lại cười nói: “Sau này Hỉ Bảo của chúng ta không cần đối phó với bố mẹ chồng cũng rất tốt. Nếu sau này hai đứa đi làm không thể dẫn con theo vậy thì hãy đem qua đây cho chúng tôi, hiện tại tôi và bố của Hỉ Bảo đã về hưu nên suốt ngày ở nhà cũng không có chuyện gì làm.” “Được ạ”
Lục Hỉ Bảo nhìn chăm chằm mẹ mình: “Mẹ, con thấy mẹ rất muốn ôm cháu trai rồi”
“Hứ, con có biết chăm trẻ con rất mệt không? Nếu không phải thương hai đứa vừa phải đi làm vừa phải chăm con thì mẹ cũng không muốn chăm giúp hai đứa đâu!”
Giang Thanh Việt nói: “Bác gái, đến lúc bụng của Hỉ Bảo.
lớn thêm chút nữa, nếu như cô ấy muốn thì có thể nghỉ việc để ở nhà làm nội trợ, cháu có thể nuôi cô ấy cả đời” Nếu như vậy thì đứa trẻ cũng không cần làm phiền hai người già như bọn họ chăm rồi.
Mẹ Lục nghe xong: “Chuyện này không được, Hỉ Bảo mới bao nhiêu tuổi đâu, nếu không làm việc mà cứ suốt ngày ở nhà làm sâu gạo sao được? Là một cô gái thì cũng nên có sự nghiệp nhỏ cho bản thân sẽ tốt hơn, tôi biết cậu thương yêu nó nhưng như thế này cậu cũng sẽ rất mệt mỏi, giữa vợ chồng với nhau thì quan trọng nhất là chia sẻ mới có thể sống với nhau lâu d Lục Hỉ Bảo lẩm bẩm một tiếng: “Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không? Sao bỗng nhiên mẹ lại qua phe của Giang Thanh Việt rồi? Người ta bảo con ở nhà hưởng phúc mẹ còn không chịu cơ đấy” “Mẹ chỉ muốn tốt cho con” Sau đó mẹ Lục lại dũng cảm nói: “Nếu bố mẹ cháu đã qua đời thì hẳn hôn lễ cũng không có ai đứng ra giúp cậu, hay là chuyện này cứ để tôi và bố của Hỉ Bảo xử lý giúp cậu nhé?”
Giang Thanh Việt gật đầu: “Sao cũng được ạ” Lục Hỉ Bảo vội vàng nói: “Nhưng áo cưới của con thế nào.
thì con muốn tự chọn, chứ mẹ chọn theo mắt của bố thì sẽ trông rất quê mùa”
Mẹ Lục dùng ngón tay ấn đầu Lục Hỉ Bảo: “Thật là con bé chết tiệt không biết tốt xấu”
Buổi tối lúc gần đi ngủ thì mẹ lục vừa tắm rửa xong đã gọi Lục Hỉ Bảo tới.
nay mẹ và con ngủ ở phòng con, con để Tiểu Giang ngủ với bố con ở phòng của bố mẹ” Khuôn mặt nhỏ của Lục Hỉ Bảo lập tức nhăn lại: “Mẹ, con không muốn ngủ với mẹ đâu, mẹ hay ngáy ngủ sẽ làm con không ngủ được”
“Con bé chết tiệt này nói cái gì đó, tóm lại thì con không thể ngủ chung với Tiểu Giang”
Lục Hỉ Bảo nhìn mẹ Lục, khó hiểu hỏi: “Không phải mẹ đã đồng ý chuyện cho con và Giang Thanh Việt ở chung rồi hay sao? Bọn con cũng đã ngủ chung với nhau từ lâu rồi, còn thiếu một buổi tối hôm nay nữa sao? Hơn nữa ở đây cũng không có người ngoài, ai có thể nhìn thấy, ai sẽ nói những lời ong tiếng ve chứ?” Mẹ Lục thở dài: “Mẹ nói cái đầu của con đấy, sao không mở mang ra được chút nào hết vậy chứ? Con cũng… Cái bụng của con cũng nhô lên rồi, mẹ còn sợ con ngủ chung với Giang Thanh Việt nữa sao?” Lục Hỉ Bảo chu chu cái miệng nhỏ: “Mẹ thực sự đang sợ người ta bàn tán mà” Mẹ Lục hạ thấp giọng nói: “Mẹ là sợ những người trẻ tuổi các con ở cùng nhau, củi khô dễ dàng bốc lửa, cái bụng này của con mới được có mấy tháng, lực khống chế của người trẻ lại kém như vậy, nếu như hai đứa con không nhịn được thì… thì lỡ như gây tổn thương gì đó đến đứa nhỏ thì phải làm sao, đến lúc đó đến bệnh viện kiểm tra, mất mặt biết bao nhiêu chứ?” Lục Hỉ Bảo: “…Mẹ, suy nghĩ của mẹ từ khi nào lại trở nên có màu sắc đến như vậy” Khóe miệng của mẹ Lục giật giật: Dáng vẻ người bề trên của bà mà lại có biểu hiện rõ ràng như vậy ở trước mặt những người vai dưới, hình như cũng không được đứng đắn cho lắm.
Lục Hỉ Bảo cười nói: “Vậy thì con đi nói Giang Thanh Việt tiếng” “Đi mau đi” Lục Hỉ Bảo vui vẻ chạy tới, chắp hai bàn tay nhỏ về phía sau lưng, sau đó nói với Giang Thanh Việt: “Tối nay em sẽ ngủ với mẹ em, anh ngủ với bố em trên giường lớn của bố mẹ đi” Giang Thanh Việt khẽ cau mày lại, nhưng cũng không phản đối, dù sao thì tại hai người bọn họ cũng vẫn đang ở dưới con mắt của bố Lục và mẹ Lục, nếu như anh độc chiếm con gái của hai người, quả thực là có chút quá đáng.