Hàn Phong tức giận cũng không nhỏ, hai tay ông ta chắp đằng sau lưng nắm lại thành nắm đấm, khinh thường mà nói: “Một người phụ nữ xứng đáng để con tự tiện rời khỏi vị trí như vậy sao? Hàn Chiến, con đừng có hồ đồ!”
Ánh mắt ông ta nhìn con trai, đối với sự tức giận của con trai, ông hận không thể rèn sắt thành thép.
Ông quản gia không nhịn được mà mở miệng nói với Hàn Chiến”
“Anh Hàn, anh thật sự hiểu lầm ông chủ rồi. Cô Nhuyễn Nhuyễn kia quả thật hai ngày trước có đến nhà họ Hàn, nhưng…”
Ông quản gia còn chưa nói hết câu trực tiếp bị Hàn Phong chặn lại, ông ta hừ một tiếng: “Ông Vu!”
Biểu thị cho quản gia ngậm miệng lại.
VietWriter
“Nhuyễn Nhuyễn đến nhà họ Hàn làm cái gì? Là bố phái người bắt cô ấy đến Hàn Thành sao?”
Hàn Phong quay người lại, hít sâu một hơi khống chế lại cơn giận trong người, nhíu chặt mày nói: “Bố không phái người bắt cô ta, bố phái hai cánh tay đắc lực của con để mời cô ta tới, là cô ta tự nguyện muốn tới gặp bố!”
Hàn Chiến giễu cợt cong đôi môi lên thành một đường: “Cái này thì có gì khác cơ chứ?”
“Hàn Chiến! Nếu như con tuỳ hứng đủ rồi thì ngay lập tức cút về vùng biên giới cho bối”
Sự tức giận của Hàn Phong lên đến cực điểm, giữa mối quan hệ của bố và con đã có nhưng hành động ngầm giương cung bạt kiếm.
Hàn Chiến đột nhiên rút súng ra, chống lại Hàn Phong.
Ông quản gia đứng một bên kinh hãi: “Anh Hàn không được như vậy!”
“Không cần cản nó! Để cho nó bắn! Chỉ vì một người phụ nữ mà nó chĩa súng và bố của nó, nói ra thì quả thật là nực cười!”
Góc mắt Hàn Chiến hiện lên rất nhiều tia máu, uy nghiêm nhìn chính người bố ruột của mình: “Con hỏi bố lại một lần nữa, Nhuyễn Nhuyễn xảy ra chuyện rốt cuộc có liên quan tới bố không?”
Hàn Phong lạnh lùng hừ một tiếng, khinh thường nói: “Nếu như bố muốn loại bỏ cô ta, bố sẽ loại bỏ cô ta một cách quang minh chính đại. Bố sẽ không giở thủ đoạn đâm sau lưng một cách hèn nhát như vậy đâu.”
Nói xong, Hàn Phong quay người bước lên trên tầng, không quay lại nhìn Hàn Chiến đang đứng dưới đó dù chỉ một cái.
Quản gia nhìn theo bóng lưng của Hàn Phong đang đi lên tầng, thở dài một hơi nói: “Anh Hàn à, sao anh có thể hiểu nhầm ông chủ như vậy, ngày hôm đó ông chủ quả thực đã mời cô Nhuyễn Nhuyễn tới nhà nhưng ông chủ cũng không làm gì với cô ấy cả”
Cánh tay nằm tay khẩu súng màu đen của Hàn Chiến dần dần buông xuống.
Quá quan tâm là sẽ bị hoảng loạn. Anh ta từ trong đêm bay từ biên giới về Hàn Thành, trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến an nguy và sự sống chết của Nhuyễn Nhuyễn.
“Anh Hàn, tuy rằng quan niệm về tình cảm của anh và ông chủ không giống nhau, nhưng đã là người mà anh thật sự thích, ông chủ sao có thể nỡ loại bỏ?”
Hàn Chiến ngước mắt nhìn lên trên tầng mím chặt đôi môi mỏng, anh ta biết những chuyện vừa rồi anh ta làm thật sự không đúng.
“Ông Vu, ông giúp tôi gửi lời xin lỗi đến bố”
Ông Vu vừa nghe thấy câu này bèn mỉm cười nhẹ nhàng: “Haizz, được rồi. Việc của cô Nhuyễn Nhuyễn, anh Hàn cũng không cần quá vội vàng đâu, dù gì cô Nhuyễn Nhuyễn cũng không phải là một cô gái bình thường. Cô ấy sẽ không dễ dàng gặp phải nguy hiểm gì đâu”
Hàn Chiến gật gật đầu, năm chặt bàn tay quay người rời khỏi nhà họ Hàn.
Trong phòng làm việc trên tầng.
Ông Vu gõ cửa rồi mới tiến vào: “Ông chủ, anh Hàn vừa đi rồi. Anh ấy bảo tôi nói với ông một lời xin lỗi, đã hiểu nhầm ông rồi.”
Hàn Phong cúi đầu xem tài liệu lạnh lùng hừ một tiếng, không có kiên nhẫn mà vứt tập tài liệu trong tay lên trên bàn.
“Nửa đêm nửa hôm, chưa có được sự đồng ý đã từ vùng biến giới bay về đây cũng thôi đi. Vừa về đến nhà cũng không biết hỏi cái gì cho đúng, một mực ở đó chất vấn. Đứa con này thật sự cứng cánh rồi, bây giờ còn dám chĩa họng súng vào tôi.”