Tắm rửa làm vệ sinh xong, cô bước xuống lầu, người hầu chào Nguyệt Như Ca: “Chào buổi sáng, anh Hàn đâu?”
Người hầu nói: “Cậu chủ Hàn đang làm bữa sáng trong bếp”
Nguyệt Như Ca khẽ giật mình, lẩm bẩm nói: “Anh ấy vẫn đang nấu ăn à?”
Người hầu cười: “Chúng tôi cũng không ngờ rằng sáng nay anh Hàn đòi nấu ăn, đã thế còn đuổi tất cả chúng tôi ra khỏi phòng bếp. Tôi nghĩ là anh Hàn muốn làm bữa sáng tình yêu cho cô Nhuyễn Nhuyễn đó”
Khóe môi Nguyệt Như Ca không khỏi câu lên, xoay người vào bếp.
Ở trong bếp, cô thấy Hàn Chiến với chiếc tạp đề quấn ngang hông, đứng trước bếp thực sự rán trứng.
Nguyệt Như Ca bước tới, ôm eo anh từ phía sau, nghiêng người nhìn một bên sườn mặt anh: “Anh vẫn đang nấu ăn à?”
VietWriter
“Đây là lần đầu tiên anh nấu ăn, không biết có ngon không nữa”
Nguyệt Như Ca liếc nhìn mấy quả trứng đang chiến trong chảo, nhắc Hàn Chiến nói: “Lật trứng đi, sắp nát rồi kìa”
Hàn Chiến nhanh chóng lật quả trứng lại, may mắn là quả trứng vẫn vàng đều và không bị cháy khét.
Hàn Chiến kéo tay cô và nói: “Đến bàn ăn ngồi đi, có thể dùng bữa sáng rồi”
Nguyệt Như Ca chỉ cười cười, ngoan ngoãn đi ra khỏi phòng bếp, ngồi vào bàn ăn đợi bữa sáng tình yêu của Hàn Chiến.
Bữa sáng này hương vị tuy không ngon nhưng không đến nỗi nào, một bát cháo kê nóng hổi uống vào bụng vô cùng ấm áp.
Hàn Chiến hỏi: “Kể cho anh nghe chuyện mấy ngày hôm nay?”
Nguyệt Như Ca cắn quả trứng rán, nói: “Em đã bị Nhiếp Khinh Khinh tính toán, sau đó còn suýt nữa bị người của cô ta giết, nhưng may đã có người cứu em. Nhưng người cứu em đã giam cầm em, em bị giam mấy ngày nên không thể liên lạc được với anh”
Hàn Chiến nghe được từ “giam cầm”, lập tức nhíu mày hỏi: “Giam cầm là sao?”
Nguyệt Như Ca uống sữa bò, màu trắng của bọt sữa hơi dính quanh viền môi cô, mà cô lại chậm chạp không hay biết.
Hàn Chiến nhìn chăm chằm môi cô, sắc mặt hơi tối, đưa tay qua giúp cô lau đi lớp bọt sữa trên môi.
Động tác vô cùng tự nhiên.
“Là người của Long Môn hả?”
Nguyệt Như Ca gật đầu, sau đó cúi đầu khuấy khuấy chén cháo, nhẹ nhàng nói: “Thiếu chủ Long Môn thích em, cho nên muốn đem em về bên cạnh anh ta”
Khuôn mặt của Hàn Chiến đã lạnh lùng, đột nhiên lại lạnh thêm mấy độ.
“Anh ta không biết em là người phụ nữ của anh sao?”
Nguyệt Như Ca cố ý tiếp tục khiêu khích: “Biết chứ, nhưng do vị Thiếu chủ của Long Môn này quá yêu thích em, nên chết sống gì cũng muốn em đó”
Ánh mắt Hàn Chiến càng lạnh xuống.
Thiếu chủ Long Môn đúng không, được về sau sẽ không để Long Môn các người sống yên ổn đâu.
Dám đoạt phụ nữ ngay trên đầu Hàn Chiến anh, đúng muốn chết mà.
Nguyệt Như Ca ngẩng đầu, buông bát đũa xuống, duỗi tay ra chống căm, đôi mắt nhìn thật sâu vào mắt Hàn Chiến: “Hàn Chiến, em cũng không phải người không phải anh thì không được, người yêu thích em nhiều lắm, cho nên anh phải biết yêu quý trân trọng em đó, vì em còn người theo đuổi lắm đấy”
Hàn Chiến nghe xong lời này, cũng vô cùng buồn bực, nhưng rồi lại cười như không cười nhìn cô: “Đã thuộc kiểu không phải anh không thể thì còn bất chấp nguy hiểm mà trốn khỏi tay của thiếu chủ Long Môn à?”
“Cái đó là do em không thích bị anh ta cầm tù thôi.”
“Nhuyễn Nhuyễn, em gả cho anh đi”
Đột nhiên không có chút báo trước gì rồi lại cầu hôn.
Vẻ mặt của Hàn Chiến nhàn nhạt, giống như đang nói: Nhuyễn Nhuyễn, hôm nay thời tiết rất tốt, chúng ta ra ngoài đi dạo đi.