“Các chủ…”
Ông K không yên tâm, nhíu mày lại thật chặt, trừng mắt nhìn Nguyệt Như Ca.
“Tôi bảo buông súng xuống, cô ấy là người phụ nữ của tôi, không ai có thể cầm súng chữa về phía cô ấy”
Ông K: Chết tiệt, tôi đã bỏ lỡ điều gì rồi sao? !
Một người đàn ông to lớn như Ông K, nét mặt già nua hơi hơi đỏ ửng, ho nhẹ một tiếng sau đó nhanh chóng quay lưng lại, không nhìn về phía bọn họ nữa.
Hóa ra ghai người này đang tán tỉnh nhau hay sao?!
Gương mặt của Nguyệt Như Ca cũng ửng hồng: “Hàn Chiến, anh nói bậy cái gì đó! Anh mau buông tôi ra có nghe thấy hay không hả! Tôi nói tôi thật sự sẽ nổ súng đấy!”
VietWriter
“Cô dám thì thử một chút xem”
Ánh mắt kia của Hàn Chiến hoàn toàn là đang nói cho Nguyệt Như Ca biết: Nếu như cô ta dám nổ súng, anh ta sẽ không kết thành đồng minh.
Lần đầu tiên Nguyệt Như Ca thật sự bất lực với một người: “Anh buông tôi ra trước đã, có gì từ từ nói: Bàn tay to lớn của người đàn ông từng chút từng chút một lướt xuống, tuần tra tới lui trên đùi của Nguyệt Như Ca.
šn, anh… vô liêm sỉ!”
Hàn Chiến hạ thấp khuôn mặt tuấn tú, đôi môi mỏng ghé vào tai bên tai của Nguyệt Như Ca, âm thanh trầm thấp cất lên: “Tôi rất hoài niệm đêm đó ở Đông Limbourg. Đối với một trăm ngày sắp tới của chúng ta, tôi cũng rất mong chờ, đừng để cho tôi thất vọng”
Mong chờ… Mong chờ con khi!
Nguyệt Như Ca nghiến răng nói: “Tôi cảnh cáo anh, nếu như anh còn nhắc lại chuyện đêm đó ở Đông Limbourg, tôi sẽ bất chấp hậu quả mà giết anh!”
Hàn Chiến đưa tay lần tới khẩu súng trên tay của Nguyệt Như Ca, rút ra: “Tôi thực sự không thích phụ nữ nghịch súng. Chờ sau khi diệt trừ được Châu Thắng, tôi hy vọng trong một trăm ngày kia, em có thể ngoan ngoãn làm một người phụ nữ nghe lời.”
Nghe lời phụ nữ…
Trong lòng Nguyệt Như Ca cảm thấy rét lạnh.
Nghe lời má anh!
Thomson lái xe, trên đường đưa Nguyệt Như Ca về biệt thự Vọng Sơn.
Nguyệt Như Ca ngồi ở ghế phó lái, nhớ lại lời nói làm người ta nổi da gà vừa rồi của tên kia, càng nghĩ càng bực bội. Cô ta hạ kiếng xe xuống, làn gió khoan khoái tấp vào mặt làm dịu bớt cơn nóng giận và uất ức ban nấy.
Thomson thấy cô ta như thể bị tăng động, không nhịn được trêu: “Như Ca, tôi với cô hợp tác nhiều năm vậy rồi còn chưa từng thấy cô bị đối thủ nào làm cho khó chịu như vậy. Nói thật đi, có phải cô trải qua tình một đêm với Băng Nhẫn kia xong rồi yêu người ta luôn đúng không?”
“Yêu cái đầu anh!”
Ôi chao, nói dối kìa, xấu hổ đến mức tức giận không không chế được, dấu hiệu này cho thấy sức ảnh hưởng của Băng Nhẫn đối với Nguyệt Như Ca không tâm thường chút nào đâu.
“Rốt cuộc ban nãy cô và tên Băng Nhẫn kia có thỏa thuận được.
không? Cô bảo tôi đừng quấy rầy hai người bàn bạc, tôi cũng không xông vào làm hỏng việc gì đâu đấy”
Nguyệt Như Ca hừ khẽ một tiếng: “Cứ xem như là đàm phán thành công rồi đi”
Đáy mắt Thomson hiện lên một tia kinh ngạc, bắt đầu bật chế độ bà tám: “Rốt cuộc cô ra giá bao nhiêu với Băng Nhẫn thế? Anh ta đồng ý sảng khoái đến thế luôn à?”
Nguyệt Như Ca liếc nhìn Thomson, Băng Nhẫn khó nhẳn như vậy, anh ta đồng ý một cách sảng khoái chỗ nào cơ?
“Anh cũng không nhìn lại xem tôi phải hy sinh bao nhiêu…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Nguyệt Như Ca vội nuốt lại hết vào trong Chuyện mất mặt thế này không thể nói cho bất cứ ai biết được!
Nếu không sau này cô còn mặt mũi nào nữa?