Ngồi lên chiếc xe Bentley màu đen, Mộ Vi Lan toàn thân ướt sũng, ôm lấy mình run cầm cập.
Kỳ Ngạn Lê cói chiếc áo khoa trên người xuống, đắp lên đôi vai nhỏ bé của cô, dặn dò người lái xe ở phía trước nói: “Cho điều hoà lên cao một chút!”
“Vâng, tổng giám đốc Kỳ”
Kỳ Ngạn Lễ nhìn sang Mộ Vi Lan ngồi ở bên cạnh đang có rúm người lại run rẩy, trầm lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng lên tiếng hỏi: “Vi Lan, cô nên từ bỏ rồi, giữa cô và Phó Hàn Tranh, chỉ là một sân chơi lừa dối mà thôi, ở trong sân chơi này, nếu như cô thực sự đánh mất trái tim, thì cuối cùng người phải chịu tổn thương lớn nhất, sẽ chính là bán thân cô”
Mộ Vi Lan cần chặt vào đôi môi trắng bệch, cô cúi mặt từ đầu đến cuối, không một tiếng kháng cự. Cô biết rõ Phó Hàn Tranh có lẽ không yêu cô, nhưng tại sao khi nhìn thấy anh hẹn hò thân mật với người phụ nữ khác, cô vẫn lòng đau như cắt.
Khi chiếc Bentley màu đen lái đến biệt thư riêng của Kỳ Ngạn Lễ, cơn mưa bên ngoài vẫn chưa có ý định dừng lại, vẫn đang tiếp tục rơi.
Kỳ Ngạn Lễ ôm Mộ Vi Lan, cầm một chiếc ô đi vào trong biệt thự. Thẩm Uyển Yêu cầm bánh gato đang định xuống xe đi vào trong biệt thự tìm Kỳ Ngan Lê, thì lại nhìn thấy Kỳ Ngạn Lễ dang ôm Mộ Vi Lan đi vào trong biệt thự.
Lại là Mộ Vi Lan! Sao đi đen đâu cũng là Mộ Vi Lan thế! Nhưng mà, Mộ Vi Lan này sao lại đến nhà của Kỳ Ngạn Lễ chứ? Chẳng phải cô với Phó Hàn Tranh đang yêu nhau sao?
Nghĩ đến đây, Thẩm Uyển Yêu vội vàng lấy điện thoại ra, chụp lại cảnh ở trước
Con mưa rất to, cộng thêm cả bọn họ sắp đi vào nhà rồi, vốn dĩ Thẩm Uyển Yêu là chụp không rõ, nhưng khi bọn họ đi đến cửa, Kỳ Lễ bỏ chiếc ô xuống, ôm lấy Mộ Vi Lan, vô cùng tỉ mỉ áo của bộ vest ở trên người của Mộ Vi Lan xuống, Thẩm Uyển Yêu vội vàng ẩn cửa xuống, chụp liên tiếp mấy bức ảnh, trong ảnh, mặt của người đàn ông và người phụ nữ tuy hơi mờ, nhưng cũng có thể nhận ra là ai.
Hừ, Mộ Vi Lan muốn giành giật Kỳ Ngạn với cô ta sao, không có cửa!
Kỳ Ngạn Lễ là miếng thịt mà cô ta thích trước, Mộ Vi Lan muốn động vào thứ cô ta thích, vậy thì đừng trách cô ta độc ác!
Nhưng tuy là như vậy, cũng không làm giảm được cơn tức giận trong lòng của Thẩm Uyển Yêu, cô ta nhìn vào chiếc bánh gato ở trên ghế phụ lái, giận dữ cắn chặt răng lại.
Tối hôm nay vốn dĩ nghe Kỳ nói, là sinh nhật của Kỳ Ngạn Lễ, chú Kỳ bảo Kỳ Ngạn Lễ về nhà ăn sinh nhật, Kỳ Lễ không chịu, còn cãi vã với chủ Kỳ trong điện thoại, cô ta liền muốn đến biệt thự của anh để giúp anh tổ chức sinh nhật, tiện thể làm phát triển tình cảm của hai người, nói không chừng còn có thể gạo sống nấu thành cơm chín! Nhưng bây giờ tất cả lại bị Mộ Vi Lan này phá hỏng!
Nhưng mà, nếu không phải tối hôm nay Mộ Lan đến biệt thự của Kỳ Ngạn Lễ, bị cô ta bắt được, thì cô ta cũng sẽ không có cơ hội lật tẩy bộ mặt thật của người phụ nữ này trước mặt Phó Hàn Tranh!
Mộ Vi Lan giang chân quang minh chính đại như này, thì đừng trách cô ta sẽ chuyện này nói với Phó Hàn Tranh! Cô ta đem những bức ảnh ở trong điện thoại gửi hết cho Phó Hàn Tranh.
Sau khi gửi xong, cô ta mở cửa sổ xe, cầm chiếc bánh gato trên ghế lái trực tiếp ném thẳng vào trong thùng rác ở bên cạnh, sau đó lái xe rời khỏi biệt thự.
Vào lúc Phó Hàn Tranh đi ra khỏi nhà Hàn Linh, thì nhân được điện thoại của tiểu Đường Đậu.
Đứa bé khóc thút thít trong điện thoại, sợ hãi nói: “Bố ơi! Trời có sấm chớp rồi! Đường Đậu sợ! Bổ mau về đi có được không!”
Phó Hàn Tranh chau mày lai, “Mộ Mộ vẫn chưa về sao?”
“Mộ Mộ không ở nhà! Bố mau về đi! Con sợ sấm chớp läm! Huhuhu.”
“Đừng cúp máy, bố về ngay đây, con cứ nói chuyện với bố thì sẽ không nợ nữa”
“Bố ơi huhuhuhu.”
Đứa bé ở trong điện thoại nói bằng giọng sữa run rẩy, khóc thành bộ dạng thể này, Phó Hàn Tranh vừa lo lắng vừa tức giận.
Một mặt lo lắng cho tiểu Đường Đậu, một mặt lo lãng Mộ Vi Lan lúc này đang ở đâu. Đáng chết, người phụ nữ đó rõ ràng vẫn luôn lừa gạt anh, mà anh còn lo lắng cho cô làm gì?
Khi Phó Hàn Tranh về đến biệt thự Tiên Thuỷ Vinh, tiểu Đường Đậu liền ôm lấy điện thoại đứng đó khóc, khóc đến mức hai mắt đỏ rực lên, vừa nhìn thấy Phó Hàn Tranh về, liền vứt chiếc điện thoại đi lao vào Phó Hàn Tranh, ôm chặt vào chân của Phó Hàn Tranh. “Bổ oi! Huhuhuhu… ường Đậu sợ sắp chết rồi! Đường Đậu sợ sấm lãm!”
Bên ngoài lại là một trận sấm vang lên, tiểu Đường Đau co rúm người lại, Phó Hàn Tranh vội vàng ôm đứa bé vào trong lòng, an ủi nói: “Đừng sợ, bo ở đây”
Tiểu Đường Đậu hai tay ôm chặt vào cổ của Phó Hàn Tranh, trề môi ra khóc tu tu, tủi thân nói: “Bổ ơi tối nay Đường Đậu không muốn ngủ một mình đâu! Đường Đậu sợ! Huhuhuhuhu…”
Phó Hàn Tranh vỗ nhẹ vào sống lưng đang run rẩy của đứa bé, “Được, tôi nay ngủ cùng với bố”
Cho đến khi dỗ dành xong tiểu Đường Đậu, đứa bé ngủ thiếp đi trong lòng anh, Phó Hàn Tranh mới cầm chiếc điện thoại ở bên cạnh lên, gọi cho Mộ Vi Lan, nhưng vừa mở máy ra, thì lại nhìn thấy một tin nhân. giấu tên.
Mở ảnh ra xem, cặp nam nữ đó không phải là ai khác, mà chính là Kỳ Ngạn Lễ và Mộ Vi Lan.
Con mắt đen trầm lặng của Phó Hàn Tranh nhìn chằm châm vào màn hình, ánh mắt giống như đóng băng
Người phụ nữ này bỏ lại tiểu Đường Đậu cả đêm không về, là vì đang qua đêm với Kỳ Ngạn Lễ sao?! Mà trong bức ảnh, địa chỉ bọn họ xuất hiện, cũng chính là biệt thự của Kỳ Ngạn Lễ
Tay của Kỳ Ngạn Lễ, thậm chí còn ôm lấy Mộ Vi Lan, bọn họ giống như cặp tình nhân đi vào trong biệt thự! Phó Hàn Tranh nổi giận, tức đến nỗi thậm chí bây giờ liên muốn đến biệt thự của Kỳ Ngạn lễ để bắt kẻ gian dâm. Nhưng anh khôgn thể bỏ lại tiểu Đường Đậu, nếu như tiểu Đường Đậu bị tiếng sam làm tinh giấc, rồi phát hiện anh không ở đó, thực sự sẽ bị doạ chết mất.
Anh ném điện thoại sang một bên, đứa bé trong lòng khịt mũi, đôi tay nhỏ ôm vào cổ của anh, lại chui vào trong lòng anh, trong vô thức lấm bẩm gọi một tiếng, “Bố.
Phó Hàn Tranh ôm tiểu Đường Đậu, rồi lại vỗ nhẹ đứa bé vài cái, đứa bé càng ngủ sâu hơn. Nhưng Phó Hàn Tranh lại không thể nào ngủ được. Mộ Vi Lan, cô đã hoàn toàn phản bội anh! …
Buổi sáng ngày hôm sau, Mộ Vi Lan tinh dậy trong phòng khách ở biệt thự của Kỳ Ngạn Lễ, lúc này cô mới nhớ ra tối hôm qua cả đêm không về, Phó Hàn Tranh rất có khả năng cũng ở biệt thự Lam Vịnh của người phụ nữ đó ngủ qua đêm, ở biệt thự Tiên Thuý Vịnh chỉ có một mình tiểu Đường Đậu!
Gay go rồi, tối hôm qua lại còn vừa có gió to vừa có sấm chớp, tiểu Đường Đậu chac chắn bị doạ chết rồi!
Mộ Vi Lan tối hôm qua quá đau lòng, đau lòng đến nỗi quên cả tiểu Đường Đậu, cô thật là đáng chết! Cô đang định ngồi dậy thay quần áo, nhưng quần áo của cô tối qua đã bị ướt hết, Kỳ Ngạn Lễ lấy bộ ngủ nữ cho cô mặc, chắc là của người phụ nữ lúc trước qua đêm ở nhà Kỳ Ngan Lễ để quên, cô chạy ra khỏi phòng khách.
Kỳ Ngạn Lễ đang định đến gọi cô dậy, thì chỉ nhìn thấy cô hoảng loạn, gấp gáp nói: “Tổng giám đốc Kỳ, phiên anh cho tôi mượn một bộ quần áo của nữ nữa với, bây giờ tôi phải về nhà một chuyển.”
Kỳ Ngạn Lễ không nói gì, lấy một bộ quần áo nữ nữa đưa choh cô, sau khi cô thay xong, đến cả bữa sáng cũng không ăn, liền vội vàng rời khỏi biết thự của Kỳ Ngạn Lễ.
Khi cô gọi xe trở về biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, thì nhìn thấy xe của Phó Hàn Tranh đã đỗ ở trong vườn. Cô sững sờ, nhưng vẫn đi vào trong nhà, cô muốn xác nhận tiểu Đường Đậu không sao.
Vừa chuẩn bị đi vào nhà, thì bắt gặp Phó Hàn Tranh và tiểu Đường Đậu đứng ở cửa.
Phó Hàn Tranh nắm lấy tay của tiểu Đường Đậu, đang chuẩn bị đưa con bé đi học.
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô, giọng nói lạnh lùng đến cực điểm, “Tối qua em bỏ lại một mình tiểu Đường Đậu, không biết con bé rất sợ hãi sao?”
“Em.”
Cô vốn dĩ là đi theo đuổi anh, cô muốn theo đuổi lại anh, nhưng mà…
Phó Hàn Tranh cúi đầu nói với tiểu Đường Đậu: “Đường Đậu, con vaò trong trước đi, bổ nói chuyện với Mộ Mộ một chút.”
“Vâng.”
Sau khi tiểu Đường Đậu vào nhà, ảnh mất Phó Hàn Tranh nhìn cô, lại càng thêm nghiêm nghị và u ám. “Em xin lỗi, là em không tốt.”
Lời xin lỗi của Mộ Vi Lan vẫn chưa nói xong, Phó Hàn Tranh liền dùng luc năm chat vào cổ tay của cô, đè lên trên tường hỏi: “Tối hôm qua em đã ở đâu?”