Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74


Mộ Vi Lan bị Phó Hàn Tranh vác trên vai, đi thẳng đến phòng nghỉ trong văn phòng tổng giám đốc.


Phó Hàn Tranh ném người phụ nữ trên vai xuống chiếc giường êm ái trong phòng nghỉ. Mộ Vi Lan nhanh chóng bò dậy định chạy đi, Phó Hàn Tranh đá cánh cửa phòng nghỉ, nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lại.


“Không muốn tiếp tục leo cầu thang thì ngoan ngoãn ở đây đi.”


Cô thà leo cầu thang còn hơn ở trong phòng với anh, OK!


Đang bực bội, một bàn tay to lớn chạm vào trán Mộ Vi Lan, cô vô thức lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn anh.


Phó Hàn Tranh khựng lại, anh dừng như hiểu cô đang sợ điều gì, anh mím môi và lạnh lùng nói: “Yên tâm, tôi không có hứng thú với người tàn tật.


Người tàn tật?


Nếu không phải tại anh, cô làm sao có thể trở thành người tàn tật được chứ? Anh còn không biết xấu hổ à?


Mộ Vi Lan đẩy tay anh ra: “Anh đưa tôi tới đây làm gì? Tôi còn công việc chưa làm xong. Nếu anh không còn việc gì khác, tôi đi trước đây!”


“Mộ Vi Lan, tức giận với tôi cũng phải có giới hạn!”


Đôi mắt đen trầm lặng của anh nhìn cô chằm chằm.


Mộ Vi Lan cười mỉa mai: “Tôi không giận anh, anh bao che việc Hướng Nam Tây bắt cóc tôi, chuyện này chưa xong đâu!”


Nói xong, cô đứng dậy định rời đi. Phó Hàn Tranh nhíu mày mất kiên nhẫn, anh kéo cô trở lại giường: “Nếu cô không nghe lời, tôi không dám đảm đảo tôi sẽ không làm chuyện gì trái với lệ thường đâu.”


Trái với lệ thường?


Chuyện anh làm tối qua với cô vẫn chưa quá hay sao?


“Hừ, sao thế, lẽ nào anh muốn cưỡng hiếp tôi một lần nữa?”


Hai từ “cưỡng hiếp” nghe vô cùng chói tai, đôi mắt của người đàn ông lóe lên một chút giận dữ, nhưng vẫn nín nhịn và chế giễu cô: “Xem ra cô rất muốn tôi cưỡng cô thêm một lần nữa?”


“Biến thái!”


Cô giơ tay lên, một cú tát bực bội bay tới bị Phó Hàn Tranh nắm lại trong không trung. Anh giữ cổ tay mảnh khảnh của cô và từ từ cầm tay cô. Đôi mắt lặng im như nước chăm chú nhìn cô, rõ ràng cô vẫn đang tức giận, nhưng lại bị làm mất hết bình tĩnh, cô chỉ nghe thấy anh nói: “Ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi họp trước.”


Sau khi Phó Hàn Tranh rời đi, Mộ Vi Lan nằm trên giường vô cùng mệt mỏi, cô lẩm bẩm trong lòng. Anh kêu cô đừng đi, tại sao cô không đi chứ, nhưng mà chiếc giường này thực sự mềm mại và thoải mái. Cô quá mệt, ôm gối một lúc liền ngủ thiếp đi.


Phó Hàn Tranh ra khỏi phòng nghỉ, anh dặn dò Từ Khôn: “Đến hiệu thuốc mua một tuýp thuốc mỡ.”


Từ Khôn nhất thời chưa kịp phản ứng: “Hả? Boss, anh bị thương ở đâu? Mua loại thuốc mỡ nào?”


“Thuốc bôi vết thương.”


Từ Khôn “ô” một tiếng, nhưng vẫn còn mơ hồ. Khi anh bước đến cửa văn phòng, Phó Hàn Tranh cau mày và nhắc nhở thêm: “Phụ nữ dùng.”


Từ Khôn ngay lập tức hiểu ra, anh gật đầu liên tiếp, nụ cười đầy ý tứ. Hóa ra là muốn anh đi mua loại thuốc đó…


Như vậy là, sáng nay Mộ Vi Lan ngất xỉu ở cầu thang không phải là vì leo cầu thang quá mệt, mà là đêm qua bị Boss hành hạ quá nhiều?


Hướng Nam Tây tưởng rằng Mộ Vi Lan đang khổ sở leo cầu thang, kết quả là trợ lý Anna chạy vào báo cáo: “Giám đốc, sáng nay Mộ Vi Lan đã được tổng giám đốc đưa đến văn phòng rồi, tài liệu cũng không được mang đến tầng 20.”


Đôi mắt của Hướng Nam Tây nheo lại: “Cô ta tự ý rời bỏ nhiệm vụ của mình trong khi làm việc, vậy ghi cô ta nghỉ làm không phép.”


Cho dù việc hợp đồng lần trước, Hàn Tranh bảo vệ Mộ Vi Lan thì đã sao. Nếu Mộ Vi Lan liên tiếp bị cô nắm được điểm yếu, Hàn Tranh chắc cũng sẽ không có mặt mũi nào để tiếp tục bảo vệ Mộ Vi Lan phải không?


Mộ Vi Lan đối với Hướng Nam Tây mà nói, sớm muộn cũng là một mối đe dọa và rắc rối, cô ta phải sớm diệt trừ Mộ Vi Lan.


Lần trước cô ta sai người bắt cóc Mộ Vi Lan đã bị bại lộ. Nếu lúc này, Mộ Vi Lan xảy ra chuyện, Hàn Tranh chắc chắn sẽ nghi ngờ cô ta đầu tiên. Cô ta bắt buộc phải tìm một người thay thế, và cô ta đã có một ứng cử viên phù hợp.


“Anna, tôi kêu cô giúp tôi hẹn cô Thẩm ăn tối, cô đã hẹn chưa?”


“Tôi đã hẹn xong rồi, tôi cũng đã gửi địa chỉ nhà hàng cho cô ấy.”


Hướng Nam Tây khẽ cong môi: “Được, cô ra ngoài đi.”


Phó Hàn Tranh họp xong, anh trở về văn phòng, khi mở cửa phòng nghỉ ra, anh thấy Mộ Vi Lan vẫn còn đang ngủ.


Anh ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cô.


Người phụ nữ này, khi ngủ trông cũng khá ngoan ngoãn. Vậy mà tại sao khi tỉnh dậy lại giống như một con sư tử khoa chân múa tay, có thể dựng lông bất cứ lúc nào.


Anh giúp Hướng Nam Tây che giấu vụ bắt cóc cô, cô quan tâm đến vậy sao?


Anh đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt mềm mại của cô, hất mái tóc của cô ra phía sau. Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng vẫn đánh thức cô dậy.


Khi Mộ Vi Lan tỉnh dậy, cô nhìn thấy Phó Hàn Tranh đang ngồi bên cạnh giường nhìn cô. Ánh mắt của anh dịu dàng hơn bình thường, cô nhất thời không quen với điều đó. Cô ôm chăn lên, đôi tai rồng đỏ: “Anh, chẳng phải anh đi họp rồi sao?”


“Họp xong rồi.”


Phó Hàn Tranh cầm tuýp thuốc mỡ trong tay, anh cúi xuống và thấp giọng hỏi: “Còn đau không?”


“Hả?”


Sự quan tâm đột ngột của anh khiến đầu cô trở nên trống rỗng, cô chỉ nghe thấy Phó Hàn Tranh rất nghiêm túc hỏi lại một câu: “Tôi đang hỏi cô, bên dưới còn đau không?”


Cô biết rằng nửa câu sau không phải là lời gì dễ nghe.


Nhưng khuôn mặt đẹp trai thanh cao của anh, khi hỏi vấn đề xấu hổ như vậy lại không hề có chút dè chừng và né tránh nào, anh vô cùng thẳng thắn.


Những ngón tay dài đẹp đế của anh từ từ bóc tuýp thuốc mỡ, liếc nhìn hướng dẫn sử dụng phía sau và ngước mắt lên nhìn cô: “Tôi giúp cô?”


Khuôn mặt của Mộ Vi Lan nóng bừng lên: “Tôi, tôi không đau! Tôi không cần thứ đó…”


“Đêm qua tôi thấy cô chảy máu rồi.”


Mộ Vi Lan đưa tay che miệng anh: -Anh đừng nói nữa, tôi, tôi tự mình làm là được. ‘ Anh liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của cô, một ý cười trêu chọc lướt qua mắt anh. Rốt cuộc thì Mộ Vi Lan cũng là một cô gái, cô cầm lấy tuýp thuốc mỡ trong tay anh, cúi đầu xuống và cắn môi, cô thực sự muốn đào một cái hố tự mình chui xuống.


Quá mất mặt rồi…


Nhưng anh lại không hề có ý định đi ra ngoài.


Lễ nào anh muốn nhìn cô bôi thuốc?


Trong đầu Mộ Vi Lan hiện lên những hình ảnh quá kỳ lạ: “Anh, anh ra ngoài trước đi.”


Anh khoác tay cô, kéo cô vào lòng anh, lấy tuýp thuốc mỡ và nhìn cô chằm chằm với ánh mắt rực lửa: “Cô cần phải sớm thích nghi với việc này.”


Cô vẫn chưa kịp phản ứng, anh đã bóp tuýp thuốc mỡ và thò tay vào trong váy cô…


Toàn bộ quá trình, Mộ Vi Lan đỏ bừng mặt, trái tim cô dường như sắp nổ tung.


Quá trình bôi thuốc còn khó khăn hơn cả việc bị hành hạ đêm qua…


Sau khi bôi xong, cô kéo váy xuống, sợ rằng sẽ bị hở. Phó Hàn Tranh nhẫn nại nói thêm một câu: “Còn có tôi.


“Hả2?”


Cô không hiểu, anh lại nói một lần nữa: “Cô cần phải sớm thích nghỉ với tôi.”


Nếu cô không lầm, ý của anh là trên cơ thể?!


Tại sao cô phải thích nghi với anh? Lã nào anh cho rằng vẫn còn có cơ hội khác để chiếm hữu cô?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK