Sống đến từng tuổi này, chưa có ai dám nói với ông như thế cả, cô nhóc này là người đầu tiên.
Lục Hỉ Bảo rất muốn biết Giang Thanh Việt đi đâu, mà ông già này cũng tự xưng mình là bố nuôi của Giang Thanh Việt, không mời người ta vào uống chén trà thì cũng không phải phép.
Sau khi Châu Thắng đi theo Lục Hỉ Bảo vào nhà, ông quan sát căn nhà một chút rồi chê trách: “Sao mà nhà cháu nhỏ thế này? A Việt không có tiền mua căn khác lớn hơn cho cháu sao? Mấy năm nay, nó bôn ba khắp các mỏ khoáng sản trên thế giới, mua một căn nhà to cho vợ thì dễ ợt thôi mà”
Lục Hỉ Bảo vừa rót nước vừa len lén liếc sang: “Ông…”
“Cháu gọi ta là gì?”
“Ừm… bác”
Châu Thắng đen mặt: “Cháu gọi ta là bác sao?”
Lục Hỉ Bảo cầm cốc nước, trừng mắt nhìn ông: “Nếu không cháu phải gọi ông là gì chứ, ông xem, từng tuổi này cũng đáng làm ông nội cháu rồi, chẳng lẽ cháu phải gọi ông là anh hai à?”
VietWriter
Ba con quạ đen bay ngang qua đầu Châu Thắng, ông lạnh lùng đáp: “Gọi ta là ông đi.”
Lục Hỉ Bảo nịnh nọt nói: “Thưa ông, mời uống nước”
Châu Thắng liếc nhìn cốc nước sôi mà cô vừa mang lên, bữu môi nói: “Ta muốn uống trà”
Lục Hỉ Bảo: “..”
Đúng là một ông chủ khó hầu hạ!
Lục Hỉ Bảo chạy vào phòng bếp đun nước, pha trà, vất vả hồi lâu mới pha được một ấm trà đem ra.
“Thưa ông, mời uống trà”
Châu Thắng nhấp một ngụm trà, nhăn trán: “Lá trà không ngon”
Nhìn cô gái vẫn đang híp đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm cười với mình, ông phê bình không chút câu nệ: “Điều thú vị nhất của việc pha trà là kiên nhẫn và nước ấm, trà của cháu vừa không có sự kiên nhãn lại hoàn toàn không chú trọng gì đến nước ấm”
Lục Hỉ Bảo thầm nghĩ: “Quý ông này, ông đang uống nước.
trà hay đang bình phẩm nghệ thuật vậy?”
Nhưng ngoài mặt cô vẫn giữ nụ cười nịnh hót, đáp lời: “Ông dạy rất phải.”
Châu Thắng gật đầu: “Khả năng lĩnh hội còn hơi kém nhưng thái độ cũng xem như tử tế”
“… Chuyện đó, ông à, không phải ông nói có thể cho cháu biết Giang Thanh Việt đi làm nhiệm vụ ở đâu sao? Giờ có thể nói được chưa?”
Châu Thẳng thờ ơ nhìn cô, thốt lên ba từ: “Không thể được”
Lục Hỉ Bảo rầu rĩ, cô ngồi xuống ghế: “Tại sao?”
Cô pha trà lâu như vậy mà phí công rồ “Giờ ta đang rất đói, ta muốn ăn cơm, phải là đồ ngon nhé.”
Lục Hỉ Bảo cầm điện thoại di động, cô nhanh trí nói: “Cháu sẽ đặt đồ ăn và cơm của Nhất Phẩm Cư. Cháu nói ông nghe, Nhất Phẩm Cư là nhà hàng nổi danh ở Bắc Thành. Ông đừng xem thường nhà hàng này, nguyên liệu nấu ăn ở đây đều vô cùng tươi ngon, cách chế biến và kĩ thuật nấu nướng của họ rất cầu kỳ…
Lục Hỉ Bảo còn chưa tâng bốc xong đã bị Châu Thắng cắt ngang: “Ta không ăn những thứ đồ rác đến như thế”
Giang Thanh Việt cũng thích ăn ở đấy, mà anh ấy kén ăn đến mức nào ông cũng phải biết chứ…
“Ta nhắc lại một lần nữa, ta muốn ăn đồ ăn cháu tự nấu ấy”
Lục Hỉ Bảo trợn mắt nhìn ông, ném văng điện thoại đi. Cô xắn tay áo lên, dữ dăn nói: “Vậy để cháu đi làm!”
Một tiếng sau, mặt của Lục Hỉ Bảo đầy dầu, nhếch nhác làm ra ba món ăn, một món canh.
Châu Thắng ngồi trên bàn chờ đợi, thi thoảng lại giục cô đầu bếp nhỏ bên trong: “Đã xong chưa vậy, sắp chết đói rồi”
Lục Hỉ Bảo vội vàng bưng thức ăn lên: “Đến rồi đây”
Châu Thắng nhìn một bàn ba món rau một món canh thì nói: “Nhìn cũng không tệ đâu, không biết mùi vị như thế nào?”
Đôi mắt Lục Hỉ Bảo sáng lên: “Ông mau ăn xem! Cháu nấu nó cẩn thận lắm đấy! Không phải làm tùy tiện qua loa đâu, ông mà không cảm nhận được sự cẩn thận và chăm chỉ của cháu thì chắc chắc khẩu vị của ông không tốt rồi”
Châu Thắng cười nhẹ một tiếng: “Cô gái nhỏ, cháu sử dụng cách khích tướng cực đoan như vậy với ta không có tác dụng đâu”