Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn ngạo mạn của cô, Hàn Chiến khẽ nhếch chân mày, đây là thái độ một cô gái ăn nhờ ở đậu nên có sao?
Chẳng qua, cô đúng là không phải con mèo con.
“Ừ, cô là một con cáo”
Nguyệt Như Ca: “…”
Ý là nói cô gian trá xảo quyệt?
Hàn Chiến đứng dậy, đi về phía tầng hai, bỏ lại một câu với người sau lưng: “Sau này trước khi vào phòng làm việc của tôi, nhớ gõ cửa trước.”
VietWriter
Nguyệt Như Ca càng không hiểu, anh không chỉ không nghỉ ngờ cô, còn đồng ý để cho cô vào phòng làm việc của anh? Anh không sợ, cô đánh cắp hồ sơ cơ mật gì đó sao?
Bất quá, bây giờ cô đang ở trên địa bàn của anh t, nếu thật sự đánh cắp cái gì, chắc là chắp cánh cũng khó mà bay.
Nguyệt Như Ca nhàm chán năm dựa trên ghế sa lon, suy nghĩ mục đích tổ chức Minh phái cô đến nằm vùng rốt cuộc là cái gì, bên tai văng vẳng rất rõ ràng, Thủ lĩnh Châu Thắng nói, muốn làm cho Hàn Chiến yêu cô, cô mới có cơ hội túm lấy tất cả nhược điểm của anh.
Cô nhìn tay phải băng bó kia, trên ga rô màu trắng còn cột một chiếc nơ con bướm, băng bó rất đẹp đế ngay ngắn.
Không ngờ một người đàn ông như Hàn Chiến, lại có tâm hồn thiếu nữ như vậy.
Sau buổi trưa, Nguyệt Như Ca nằm trên ghế sa lon ngủ trưa, từ sau khi trở về Hàn Chiến vẫn ở trong phòng làm việc trên lâu xử lý công việc, không hề lộ mặt.
Sau một giấc trưa no mắt, Nguyệt Như Ca mở mắt, duỗi người, nhàm chán dựa vào lưng ghế, trong sân bỗng nhiên vang lên tiếng động cơ xe hơi.
Cô theo tiếng động nhìn ra, chỉ thấy một chiếc chiếc Bentley màu đen đậu trong sân, một cô gái áo váy lộng lẫy xinh đẹp từ trên xe bước xuống, nhìn tuổi tác, cũng xấp xỉ cô, bất quá lớn hơn cô một hai tuổi.
Cô gái kia kiêu căng ngạo mạn vô cùng, bỏ lại tài xế và vệ sĩ sau lưng, đạp gót giày cao gót huỳnh huych xông vào biệt thự.
Cô gái vừa mới vào nhà, liền liếc mắt nhìn quanh một tuần, đôi chân mày tô vẽ cẩn thận xoắn chặt, chất vấn Nguyệt Như Ca: “Cô là ai vậy hả Trước kia đến nhà anh Chiến sao tôi chưa từng gặp cô, cô là hầu gái mới đến à?”
Nhưng mà, anh Chiến từng nói không thích tiếp xúc với con gái, làm sao tìm được một cô hầu gái trẻ tuổi xinh đẹp về nhà làm giúp việc?
Hừ, bất kể cô ta đẹp thế nào, cũng không trấn áp được khí thế của công chúa Dung Hoa nhà cô.
Nguyệt Như Ca cũng không phải là một người dễ bắt nạt, lạnh nhạt búa lại: “Cô là ai vậy Vừa vào đến nhà người ta đã quát tháo la lối như vậy, có biết lịch sự là gì không?”
“Cô dám chỉ trích tôi? Tôi là nữ chủ nhân tương lai của biệt thự Ngự Lâm” Dung Hoa liếc cô, khinh miệt nói, “Được rồi, du di cô là người mới chưa hiểu phép tắc, tôi cũng không so đo với cô làm gì, một công chúa cao quý như tôi lại đi so đo với một người hầu thấp kém, cũng quá tổn hại mặt mũi và địa vị của tôi rồi.”
Nguyệt Như Ca khoanh tay, nhíu mày, đừng ra vẻ nữa có được hay không, công chúa thì có chỗ nào hơn người, trước khi cô đến nước R làm nằm vùng, đã từng cùng Giang Thanh Việt bắt một nàng công chúa nước nọ làm con tin đấy.
“Anh Chiến của tôi đâu?”
Nguyệt Như Ca không phản ứng cô, cầm hai hộp kem từ trong tủ lạnh ra, múc vào trong chén nhỏ, ngồi xếp bằng bên bàn trà, dùng cái muỗng múc lên ăn, dáng vẻ an nhiên tự đắc, hoàn toàn không giống dáng vẻ một cô hầu gái nên có.
Dung Hoa cau mày, không kiên nhẫn: “Ê! Cô hầu gái kia! Công chúa đang hỏi cô! Có nghe thấy không hả?”
Nguyệt Như Ca chỉ cảm thấy cô quá ồn ào, lười trả lời cô, hoàn toàn không nhìn cô, chẳng qua là chỉ ngón tay lên phòng làm việc trên lầu.
Dung Hoa nhìn phòng làm việc đóng chặt cửa trên lầu, một lòng muốn đi tìm Hàn Chiến, căn cắn môi nói: “Tôi gọi anh Chiến của tôi xuống xử cô.”
Nguyệt Như Ca múc một muỗng kem ô mai thật to nhét vào trong miệng, hàm hồ trả lời một câu: “Tôi chò Kem vừa vào miệng liền tan đi, một miếng thấm đẫm vị chua và ngọt của ô mai, bên ngoài tiếng ve kêu không dứt, Nguyệt Như Ca xếp chân ngồi dưới đất, dựa lưng vào ghế sa lon, híp híp con ngươi xinh đẹp, nhìn ra sân ngoài cửa sổ, một đoàn vệ sĩ mặc tây trang màu đen, tất cả đều là người vị công chúa kia mang đến, cũng quá phô trương rồi.
Không lâu sau, Dung Hoa đã ôm cánh tay Hàn Chiến từ trên lầu đi xuống, ríu rít nũng nịu với Hàn Chiết “Anh Chiến, mấy ngày rồi anh đi đâu vậy, bố em giao cho anh quá nhiều việc làm đúng không? Nếu anh cảm thấy mệt mỏi, em sẽ về nhà nói với bố em, chỉ trích bố em một trận cho anh”