Vì để chuẩn bị cho hôn lễ, Cố Vũ Tinh đã đích thân đi từ Nam Thành đến thành Bắc Thành để bàn bạc thời gian với ông chủ Phó.
Phó Hàn Tranh và Mộ Vi Lan muốn chọn một ngày mà mọi người đều không phải làm việc, nhưng ở chuyện này, rất ngạc nhiên là ông Phó và bà Cố lại có suy nghĩ giống nhau. Hai người bọn họ nói thẳng, về mảng này con cháu không cần quan tâm. Nghe nói, bọn họ còn lên núi mời một cao nhân gieo quẻ, cuối cùng chọn ngày tổ chức là thứ bảy, vừa phù hợp để cưới xin, vừa phù hợp để đi lại.
Ngày hôm đó, bà Cố ngủ lại nhà họ Phó. Buổi tối, bà Cố muốn tâm sự với Mộ Vi Lan nên hai mẹ con đã ngủ chung một chỗ.
Tiểu Đường Đậu nằng nặc đòi ngủ cùng bà ngoại và mẹ, thế là bà Cố và Mộ Vi Lan ngủ ở hai bên, Tiểu Đường Đậu ngủ ở giữa, dỏng tại lên nghe hai người nói chuyện.
Bà Cố nhẹ nhàng vỗ chiếc bụng nhỏ của Tiểu Đường Đậu, dỗ dành bé đi ngủ, rồi nói với Mộ Vi Lan: “Con và Hàn Tranh không dễ gì mà đi được với nhau đến đoạn đường này, về sau có kết hôn, nhất định vẫn phải bao dung lẫn nhau. Nhưng mẹ thấy Hàn Tranh rất quan tâm con, cho nên mẹ cũng yên tâm giao con cho nó.”
Mộ Vi Lan nắm lấy tay của bà Cố, khẽ nói: “Mẹ, con và Hàn Tranh nhất định sẽ sống thật hạnh phúc, chúng con sẽ cùng nhau nuôi dưỡng Tiểu Đường Đậu và bé Diêm Đậu nên người. Thời gian của con và Hàn Tranh còn dài mà.”
Bà Cố gật đầu: “Dù Hàn Tranh đối xử với con rất tốt, mẹ vẫn cảm thấy khá lo lắng. Đàn ông và phụ nữ không giống nhau, phụ nữ có thể yêu một người đàn ông cả đời, nhưng khi cảm giác mới mẻ trong tình yêu qua đi, sự kích thích mà đàn ông theo đuổi cũng giảm xuống thì rất dễ xảy ra những vấn đề trong hôn nhân. Vi Lan, con phải biết cách làm cho cuộc sống hôn nhân của mình luôn mới mẻ”
Mộ Vi Lan đương nhiên hiểu được ý của mẹ: “Mẹ, con không biết lúc mẹ yêu đương thì như thế nào, nhưng khi ở cùng với Hàn Tranh, con luôn cảm thấy rất mới lạ. Lúc trước con cũng từng yêu, nhưng từ trước đến nay con chưa từng có cảm giác muốn ở cùng ai, chắc chắn muốn tạo dựng một tương lai với người ta như vậy.”
Bà Cố dịu dàng cười: “Có lẽ con và Hàn Tranh là một đôi trời sinh”
Trong bóng tối, Tiểu Đường Đậu chớp chớp đôi mắt to tròn, nghiêng cái đầu nhỏ, bị bộ nói với bà Cố: “Bà ngoại, ba và mẹ rất yêu thương nhau. Bà ngoại không phải lo lắng, mẹ gả cho ba nhất định sẽ hạnh phúc.”
Bà Cố vuốt ve cái đầu nhỏ của Tiểu Đường Đậu, ôm Tiểu Đường Đậu vào lòng: “Ừ, bà ngoại không lo lắng nữa. Bà ngoại biết ba của Tiểu Đường Đậu là một người đàn ông tốt, còn là một người ba tốt, một người chồng tốt.”
Sáng hôm sau, Mộ Vi Lan rửa mặt cho Tiểu Đường Đậu xong thì đi cùng bà Cố xuống lầu ăn sáng. Vừa ra khỏi phòng, cô liền nhìn thấy cửa phòng ngủ chính vẫn đang mở.
Mộ Vi Lan đưa Tiểu Đường Đậu cho bà Cố: “Mẹ, mẹ cho Tiểu Đường Đậu ăn sáng trước đi, con đi xem Hàn Tranh thế nào đã.”
“Được.”
VietWriter
Mộ Vi Lan bước vào phòng ngủ, bất ngờ bị ai đó ôm từ phía sau, cô có hơi sửng sốt, mỉm cười quay lại nhìn Phó Hàn Tranh. Anh mặc bộ đồ ở nhà, khẽ nhắm mắt dựa vào vai cô, có chút mỏi mệt, giống như tối qua ngủ không ngon.
“Sao vậy? Tối qua anh ngủ không ngon à?”
Phó Hàn Tranh “hừ” khẽ một tiếng, he hé mắt nhìn cô: “Khi nào thì mẹ đi vậy?”
Mộ Vi Lan bật cười: “Cái gì đấy? Mẹ em hiếm lắm mới tới một lần, anh đã muốn đuổi bà ấy đi rồi à?”
“Nếu em tiếp tục ngủ với mẹ em, anh có thể sẽ bị mất ngủ trầm trọng đấy Mộ Vi Lan khẽ nhíu mày, quay người lại, ôm lấy eo anh, ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt nước có ý cười nhàn nhạt: “Đâu cần khoa trương thế. Vậy về sau anh đi công tác, em không ở bên cạnh, chẳng phải anh cũng không ngủ được à?”
Phó Hàn Tranh ghé vào vai cô nói: “Cho nên, anh thật sự rất muốn biến em nhỏ lại nhét vào túi mang theo”
Mộ Vi Lan liếc mắt nhìn anh, khỏe môi không nhịn được nhếch lên: “Tối qua, mẹ em còn lo ở cùng nhau lâu, tình cảm anh dành cho em sẽ giảm sút, anh sẽ đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài.
Nhưng mà như tình trạng hiện giờ, cậu Phó có vẻ càng ngày càng ỷ lại vào em. Vậy thì phải làm sao đây? Sức quyến rũ của bà Phó sao lại lớn thế chứ?”
Phó Hàn Tranh cũng không phản bác lại cô, cứ mặc cho cô tự khen ngợi bản thân, ôm cô đi về phía giường.
Mộ Vi Lan hoảng hốt: “Ba, mẹ và Tiểu Đường Đậu còn ở dưới lầu ăn sáng, anh muốn làm gì đấy? Nếu chúng ta mãi không xuống, bọn họ sẽ nghi ngờ đó. Hơn nữa, bây giờ còn là ban ngày nữa, không được đâu!”
Cô nhìn bên ngoài cửa sổ đã lấp ló ánh sáng mặt trời. Ban ngày ban mặt mà làm chuyện này thật sự rất xấu hổ.
Phó Hàn Tranh ném cô lên giường, đôi môi mỏng nhếch lên, cố ý trêu chọc: “Mấy chuyện này chúng ta có phải chưa từng làm vào ban ngày đâu. Có gì phải so!”
Mộ Vi Lan nhíu mày, nắm chặt áo trước ngực: “Không được, ba mẹ nhất định sẽ cười chúng ta!”
Phó Hàn Tranh không đùa giỡn cô nữa, ôm eo cô, cọ xát mặt vào Cố cô, nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn dễ nghe thủ thỉ bên tại cô: “Ngủ cùng anh đi. Mới sáng sớm, anh không có sức lực mà làm chuyện đó đâu.”
“…”
Mộ Vi Lan khẽ đảo mắt, nhìn khuôn mặt an tĩnh của anh, không vùng vẫy nữa mà cầm tay anh, hai mắt nhắm lại, cùng anh đi vào giấc ngủ.
Giấc ngủ này, kéo dài đến hơn mười giờ.
Lúc rời khỏi giường, đồ ăn sáng dưới lầu đã hết sạch.
Thím Lan hâm lại bữa sáng, vợ chồng hai người mới bắt đầu ăn.
Sau khi ăn xong, Phó Hàn Tranh đi vào phòng làm việc, Mộ Vi Lan thì muốn tự tay viết thiệp mời kết hôn. Cho nên đã mang theo một đống thiệp mời đến phòng của Phó Hàn Tranh, ngồi bên cạnh Phó Hàn Tranh, cầm bút máy viết.
Không gian vô cùng yên tĩnh. Người đàn ông bên cạnh chăm chỉ làm việc, còn cô thì đang viết thiệp mời cưới cho hai người bạn họ.
Việc Phó Hàn Tranh kết hôn là việc lớn ở Bắc Thành, họ hàng của nhà họ Phó tuy không nhiều, nhưng Phó Hàn Tranh và Phó thị có vô số đối tác làm ăn, Mộ Vi Lan lại không biết một ai.
Khi viết đến một cái tên trên danh sách là “Mai Nhân Diệu”, Mộ Vi Lan bật cười.
Phó Hàn Tranh đang làm việc lập tức ngẩng đầu, khó hiểu nhìn cô: “Có chuyện gì buồn cười à?”
Mộ Vi Lan chỉ vào cái tên “Mai Nhân Diệu” trên danh sách, cười hỏi: “Cái người Mai Nhân Diệu này có phải đối tác làm ăn của anh không?”
Phó Hàn Tranh khẽ vuốt cằm, đặt công việc trong tay xuống, cánh tay vòng qua chiếc ghế sau lưng cô, thân thể tiến tới gần cô, khẽ dựa vào.
Mộ Vi Lan tò mò hỏi: “Người này chưa kết hôn đúng không?”
“Đúng vậy, sao em biết?”
Mộ Vi Lan mỉm cười: “Anh nhìn tên của người này mà xem, Mai Nhân Diệu chẳng phải là không ai muốn sao? Đây thực sự là tên mà ba mẹ ông ta đặt cho ông ta à?”
Phó Hàn Tranh nhìn qua cái tên kia, cũng không nhịn được mỉm cười: “Ông chủ Mai đã sắp bốn mươi rồi, theo lý mà nói, cũng không phải không lấy được vợ. Nhưng mà đúng thật, hiện tại vẫn còn độc thân, không biết có phải là không ai muốn hay không?”
“Hàn Tranh, anh cũng nhiều chuyện lắm đấy.” Mộ Vi Lan lấy bút máy gõ nhẹ vào chóp mũi anh.
Phó Hàn Tranh ôm chầm lấy cô, nửa đùa nửa thật nói: “Hay là lần sau gặp nhau, em bảo ông chủ Mai đổi tên di?”
“Vậy thì người ta sẽ nghĩ đầu em bị thủng mất.”
“Ai mà dám, ai dám nói đầu óc của bà Phó nhà anh bị thủng? Anh vẫn đang cầm hợp đồng hợp tác với ông ta đây.”
Mộ Vi Lan nhẹ nhàng đẩy anh: “Anh làm vậy không được đâu, thực sự là không được, người ngoài sẽ nói em là hồng nhan họa thủy mất.”
Phó Hàn Tranh không đồng ý, chế giễu: “Vậy tay của “hồng nhan họa thủy”
đã mỏi chưa?”
“Phó Hàn Tranh, anh nói ai hồng nhan họa thủy cơ?”
Mộ Vi Lan cầm xấp thiệp mời đập vào người anh.
“Được rồi, anh giúp em viết vài cái.”
Phó Hàn Tranh cầm bút máy và mấy cái thiệp mời lên, sau đó liếc nhìn thiệp mời cô viết sẵn, chê bai: “Sao chữ xấu thế?”
“Xấu đâu ra? Chỉ là không đẹp mà thôi. Thời nay ai còn viết thiệp mời bằng tay nữa, toàn dùng thiệp mời điện tử thôi. Dù gì đây cũng là tâm ý của em, anh còn chê chữ em xấu. Em không viết nữa, chữ anh đẹp, anh tự đi mà viết!”
Nói xong, Mộ Vi Lan đứng dậy định bỏ đi. Phó Hàn Tranh dỗ dành kéo cô lại: “Vừa nấy anh nhìn nhầm, bây giờ nhìn lại thì thấy chữ của bà Phó rất là đặc sắc.”
Ý anh là xấu đặc sắc sao?
Khóe miệng Mộ Vĩ Lan giật giật: “…”