Trong căn biệt thự Vịnh Tiên Thủy, sau khi Mộ Vi Lan cúp điện thoại, thì giao Tiểu Diêm Đậu lại cho bà vú trông coi.
Bà vú này là một người chị em thân thiết ở quê của thím Lan, bà ấy rất đáng tin cậy và cũng rất trung thành, sau khi thím Lan trở về biệt thự của nhà họ Phó, thì thím Hoàng này giúp Mộ Vi Lan trông nom đứa bé.
Thường thì Phó Hàn Tranh đến tập đoàn làm việc, bé Đường Đậu thì đi học, Mộ Vi Lan cũng cần ra ngoài, thế là đành nhờ thím Hoàng trông nom bé Diêm Đậu.
Mộ Vi Lan lo lắng Lục Hỉ Bảo nghĩ quẩn, nên không gọi xe, tự mình đến ga-ra lái một chiếc xe đến chung cư Lục Hỉ Bảo ở.
Trước khi cô mang thai, Phó Hàn Tranh luôn canh chừng cô ấy, không cho cô ấy lái xe, đã lâu không lái xe, nên kỹ năng lái xe cũng dần kém đi.
Khi đến chung cư của Lục Hỉ Bảo, vừa mở cửa, thì Mộ Vi Lan nhìn thấy hai con mắt của Lục Hỉ Bảo sưng lên như hai quả mận rồi.
“Hỉ Bảo…”
“Wi Lan…”
Lục Hỉ Bảo khóc nức nở ôm lấy Mộ Vi Lan, vừa khóc vừa chửi rủa: “Giang Thanh Việt là cái đồ khốn nạn. Anh ta còn dám trêu đùa tớ, có phải anh ấy cảm thấy như vậy rất thú vị không?”
Mộ Vi Lan năm lấy tay Lục Hỉ Bảo, đi tới ghế sô pha, rút mấy miếng khăn giấy ra lau nước mắt cho cô: “Nhìn thấy cậu không sao thì tớ cũng yên tâm, vừa nãy đi trên đường, tớ thực sợ cậu sẽ nghĩ quẩn đấy.”
Lục Hỉ Bảo cầm lấy khăn giấy, xì mũi mấy cái, cầm lấy tô mì gói vừa pha trên bàn cà phê, hỏi: ‘À phải rồi, cậu ăn gì chưa?”
Mộ Vi Lan không khỏi bật cười thành tiếng: “Thấy cậu còn nghĩ được tới chuyện ăn uống thế này, xem ra cũng không buồn mấy nhỉ”
Lục Hỉ Bảo khẽ khit mũi, vừa pha mì vừa nói: “Cậu chưa từng nghe qua sao? Được gọi là người lớn ấy, có nghĩa là dù trải qua bao nhiêu đau đớn cũng sẽ vừa khóc lóc vừa nấu cho mình một bát mì”
“Tớ không chỉ thêm một quả trứng gà, mà còn thêm chút giãm bông nữa, dù có chia tay, thì tớ cũng không thể tự bỏ đói mình chỉ vì tên khốn Giang Thanh Việt đó được.”
VietWriter
Mộ Vi Lan gật đầu đồng ý: “Cậu nói đúng đấy. Nhưng mà… sao có thể đột ngột như vậy chứ, trước giờ tớ thấy quan hệ của bác sĩ Giang với cậu rất tốt mà, ngay cả khi bố mẹ cậu phản đối, anh ấy vẫn luôn tỏ ra kiên định đứng về phía cậu, làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi chứ?”
Sau khi khóc một trận thật lớn, nhãn nhịn chịu tổn thương, thì Lục Hỉ Bảo có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, suy nghĩ một hồi thì mới thấy chuyện này có chút kỳ lạ.
“Vi Lan, cậu nói xem… Có khi nào anh ấy mắc bệnh nan y như nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình nên mới đột ngột chia tay tớ phải không?”
Lục Hỉ Bảo nhếch miệng, có chút nản lòng nói: “Nhưng bác sĩ nói, anh ấy vừa bị xuất huyết dạ dày, chảy máu dạ dày thì không nguy hiểm đến tính mạng, làm sao mà anh ấy lừa tớ được.”
Mộ Vi Lan nhớ lại những vết thương do đạn bắn của Giang Thanh Việt khi anh ấy còn ở Ý, người đàn ông này vừa nhìn thì thấy không hề đơn giản chút nào, anh ấy không giống một bác sĩ bình thường.
“Hỉ Bảo, cậu có biết công việc của bác sĩ Giang cụ thể là gì không? Tớ luôn cảm thấy công việc của bác sĩ Giang có vẻ nguy hiểm”
Lục Hỉ Bảo gật đầu: “Lúc trước tớ có hỏi anh ấy, nhưng anh ấy lại giấu kín như bưng, nhưng tớ cảm thấy anh ấy cũng không phải là người tốt lành gì cả. Một người đàn ông thường xuyên tiếp xúc với súng đạn… chắc là cũng không phải là dạng tốt đẹp gì.”
Mộ Vi Lan cười: “Thế thì tại sao cậu biết anh ấy là hạng người chẳng tốt đẹp gì mà lại còn hẹn hò yêu đương với anh ấy chứ?”
Lục Hỉ Bảo lim dim đôi mắt, hơi nhíu mày nhìn gói mì ăn liền khiến người ta chảy cả nước miếng thì đột nhiên mất hết cả hứng ăn uống: “Tớ cũng muốn tránh xa mấy tên đàn ông nguy hiểm một chút, nhưng tớ lại không thể kìm được cái ý nghĩ muốn tiếp cận anh ấy, biết làm sao giờ? “
Mộ Vi Lan đưa tay ra võ vào vai Lục Hỉ Bảo và hỏi: “Vậy thì cậu định làm gì? Hỉ Bảo, thành thật mà nói, lúc trước Trì Quân cũng vậy, cậu có thể cắt đứt sạch sẽ với anh ấy… nhưng còn Giang Thanh Việt thì sao? Cậu có thể làm được không?”
Lục Hỉ Bảo nghiêm túc nhìn Mộ Vi Lan: “Tớ muốn nói dối với cậu rằng tớ có thể, nhưng tớ biết rõ, Giang Thanh Việt và Trì Quân có địa vị khác nhau trong lòng tớ. Giang Thanh Việt dạy cho tớ cái gọi là tình yêu, là sự bền chặt trong tình yêu. Dù cho tớ biết có lẽ, anh ấy và tớ không phải người trong cùng một thế giới, dù cho tớ biết anh ấy là một người nguy hiểm, tớ cũng không thể quên được anh ấy”
“Vậy thì cậu định làm gì? Ngay cả sau khi anh ấy chia tay cậu, cậu vẫn sẽ đi tìm anh ấy sao?”
Lục Hỉ Bảo khẽ lắc đầu: “Tớ không biết. Vi Lan, cậu đã từng làm loạn lên muốn chia tay với Phó Hàn Tranh bao giờ chưa?”
Mộ Vi Lan mỉm cười: “Tất nhiên là chúng tớ đã từng chia tay. Chúng tớ không chỉ chia tay vài lần thôi đâu, mà còn suýt nữa là ly hôn luôn rồi đấy.”
“Nhưng cuối cùng Phó Hàn Tranh cũng đi tìm gặp cậu đúng không?”
“Đúng vậy”“
Lục Hỉ Bảo kiên quyết nói: “Cho nên, tớ tin tình cảm của mình vẫn chưa chấm dứt. Tớ chấp nhận tin tưởng vào những gì mà tớ nhìn thấy, những lời Giang Thanh Việt nói là thật, vậy thì tình cảm mà anh ấy giành cho tớ cũng là thật. Nhưng tớ không biết tại sao anh ấy lại bỗng nhiên chia tay tớ. Nếu như anh ấy thật sự yêu tớ thì nhất định sẽ tới tìm tớ.”
Sở dĩ trái đất có hình tròn là vì đến cuối cùng chúng ta cũng sẽ gặp được người mà chúng ta hằng ao ước.
Mộ Vi Lan ở cùng Lục Hỉ Bảo cho đến tận tối rồi mới rời đi.
Điện thoại di động của Mộ Vi Lan được cất trong túi xách của cô. Vì thường ngày cô sợ sẽ làm bé Diêm Đậu thức giấc, nên cô luôn đặt chế độ rung, vì thế không nghe thấy cuộc gọi của Phó Hàn Tranh.
Ra khỏi căn hộ của Lục Hỉ Bảo, thì trong điện thoại có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của Phó Hàn Tranh.
Sau khi lên xe, Mộ Vi Lan không lái xe ngay, thay vào.
đó cô gọi lại cho Phó Hàn Tranh, vừa kết nối cuộc gọi, người đàn ông đầu dây bên kia hơi lạnh lùng: “Nghe thím Hoàng nói em tự lái xe ra ngoài, em đang ở đâu đó? Anh đến đón”
“Bây giờ em đang chuẩn bị về nhà. Anh không cần tới đón em đâu, nửa tiếng nữa em sẽ về đến nhà. Sẽ sớm thôi.”
Phó Hàn Tranh chưa kịp nói gì thì Mộ Vi Lan đã cúp điện thoại.
Phó Hàn Tranh: “…”
Gần đây anh không thường xuyên quan tâm tới cô lắm, cho nên cô ngày càng vô phép vô thiên rồi sao?
Mộ Vi Lan lái xe về lại biệt thự Vịnh Tiên Thủy, vì đúng lúc tan tầm nên đường bị kẹt xe, đi được hơn 40 phút rồi mà vẫn chưa ra khỏi thành phố, Phó Hàn Tranh lại gọi điện.
“Sao em vẫn chưa về đến, gửi địa chỉ cho anh, anh sẽ đến đón em ngay.”
“Anh đừng đến đây, trong thành phố đang tắc đường, nếu biết sớm thì đi tàu điện ngầm cho rồi.”
Vừa mới nói vài câu, Mộ Vi Lan đã cảm thấy phía sau có một va chạm cực lớn, điện thoại trong tay cũng bị hất tung, đầu của cô cũng đột nhiên lắc lư.
Phản ứng đầu tiên của cô là đuôi xe bị tông vào.
Mộ Vi Lan bị tông cho ngất xỉu và ngã trên tay lái.
Điện thoại vẫn còn đang nghe…
“Vi Lan? Vi Lan?”
Phó Hàn Tranh hét lên tên cô hơn cả chục lần trước khi Mộ Vi Lan cảm thấy tỉnh táo lại, cô vươn tay ra trước màn hình điện thoại và bật loa lên.
“Hàn Tranh, em bị tai nạn xe rồi.”
Trong giọng nói đó mang theo tiếng kêu lo lắng và sợ hãi, ở bên kia điện thoại hai con ngươi của Phó Hàn Tranh đột nhiên co rút lại.
Tông vào đuôi xe.
Đại đội cảnh sát giao thông và xe cứu thương sớm đã có mặt tại đoạn đường xảy ra tai nạn.
Tất cả các phương tiện trong vụ tai nạn đã được cảnh sát giao thông kéo đi, Mộ Vi Lan cũng được xe cấp cứu đưa đến bệnh viện.
Phó Hàn Tranh vội vàng chạy đến bệnh viện.
“Vợ tôi thế nào rồi?”
“Ông Phó, tình trạng của bà Phó không nghiêm trọng, nhưng vì chấn động nhẹ và xuất huyết não, bà ấy cần phải nhập viện để theo dõi.”
Phó Hàn Tranh hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi thật mạnh, đưa tay lên lau mồ hôi lạnh trên trán.
Người đàn ông vừa sải bước dài đến phòng bệnh, trong lòng vừa thầm đưa ra một quyết định.
Sẽ không bao giờ để cho Mộ Vi Lan lái xe một mình nữa.