Lâm Bạc Thâm khẽ cong môi: “Nghe hết chưa? Đã biết tối qua em quậy đến mức nào rồi à?”
“… Đó, chẳng phải đó là tại anh hay sao!”
Nếu anh ta không bắt nạt và hung dữ với Phó Mặc Tranh, sau đó ở bên cạnh Tăng Lê khiến cô ấy buồn, thì sao cô ấy có thể chạy đến quán bar để mua say chứ.
Ngay khi Phó Mặc Tranh giận dỗi quay người đi, Lâm Bạc Thâm nắm chặt bàn tay nhỏ bé mảnh mai của cô ấy.
“Dù có giận tôi đi nữa thì sau này cũng không được đến quán bar mua say, ở mấy nơi như quán bar kẻ nào cũng có, em là con gái, không may bị người khác bắt nạt…”
Lâm Bạc Thâm còn chưa răn dạy xong, thì Phó Mặc Tranh đã trừng mắt nhìn anh ta và hỏi bằng giọng vô cùng nghiêm túc: “Lâm Bạc Thâm, bây giờ anh đang dùng tư cách gì để răn dạy em? Nếu với tư cách là một đàn anh bình thường thì không cần đâu, hai chúng ta cũng không thân thiết.”
Cô gái gạt tay của anh ta ra, sau đó lại bị Lâm Bạc Thâm bắt lại: “Không thân thiết mà còn thích tôi sao?”
… Nếu em không thích tôi, từ giờ trở đi tôi cũng sẽ không thích em nữa: Lâm Bạc Thâm cụp mắt xuống, nhìn sâu vào trong ánh mắt của cô ấy với vẻ bất lực: “Vậy nên em đều thích và theo đuổi nửa chừng thôi sao?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Phó Mặc Tranh khẽ mấp máy, cô ấy tức giận nói: “Ai bảo anh hôn Tăng Lê, anh đã ở bên Tăng Lê rồi, nếu em còn quấn lấy anh thì ngay cả em cũng coi thường bản thân mình…”
Từ nhỏ đến lớn, đã bao giờ cô ấy quan tâm hay lấy lòng ai đâu?
Đầu là người khác tìm đủ mọi cách để tiếp cận và lấy lòng cô ấy mà thôi.
Lâm Bạc Thâm giải thích: “Anh không có quan hệ thân thiết với ‘Tăng Lê, cũng không yêu cô ta”
“.. Thế sao anh lại hôn cô ta?”
Lâm Bạc Thâm vẫn tiếp tục giải thích: “Anh cũng không biết cô ta sẽ đột nhiên hôn anh”
Khuôn mặt nhỏ của Phó Mặc Tranh tỏ vẻ ủy khuất trừng mắt nhìn anh ta: “Thế anh có thể đẩy cô ta ra mà. Tại sao anh lại không đẩy ra?”
“Anh có đẩy ra thì cô ta cũng đã hôn rồi”
Đây đúng là sự thật. Cô ấy quả thật không thể phản bác lại logic của Lâm Bạc Thâm.
Thế nhưng trong lòng cô ấy vẫn rất khó chịu!
Lâm Bạc Thâm quan sát vẻ mặt xoắn xuýt của cô ấy, chợt giơ tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của cô ấy vào lòng, tay còn lại đỡ gáy cô rồi cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng.
Nụ hôn này vừa bá đạo vừa dịu dàng khiến cô ấy không khỏi mặt đỏ tim đập loạn nhịp. Cô ấy bị anh ta hôn đến mức hít thở thông không.
Ngón tay thon dài của người đàn ông luồn vào mái tóc của cô ấy.
Anh ta cúi đầu nhìn cô ấy, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Bây giờ có thể xóa bỏ chuyện này được chưa?”
Phó Mặc Tranh cản môi đến sưng đỏ, đôi mắt to tròn đen láy nhìn chằm chằm anh ta mà hỏi: “Lâm Bạc Thâm, ý của anh là muốn làm bạn trai em sao?”
Lâm Bạc Thâm vuốt ve sợi tóc của cô ấy: “Đợi phiên tòa phúc thẩm kết thúc, anh sẽ cho em đáp án”
Phiên tòa phúc thẩm kết thúc… chính là ngày mai sao?
Anh ta ôm cô ấy, còn hôn cô ấy, làm nhiều hành động thân mật với cô ấy như vậy. Nhất định là vì anh ta thích cô ấy rồi.
Đối với tình cảm này, dường như cô đã xác định trong lòng, chỉ nhẹ nhàng mỉm cười: “Vậy được, một lời đã định.”
Lâm Bạc Thâm thấy cô ấy không giận dỗi mình nữa, tâm trạng xấu cũng theo đó tốt dần lên: “Đi thôi, để anh đưa em đến trường”
Phó Mặc Tranh thỏa mãn đeo cặp sách lên vai rồi theo chân Lâm Bạc Thâm đi ra ngoài cửa.
Mấy lần trước ngồi xe đạp của Lâm Bạc Thâm đều là đi vào buổi tối.
Buổi tối không có ai chú ý đến bọn họ.
Nhưng hiện giờ là giữa ban ngày ban mặt, hai người bọn họ cùng ngồi trên một chiếc xe đạp đã hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều người đi đường.