Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 624:





“Nhưng mà bây giờ, mày đã không còn đủ tư cách để đấu với tao nữa rồi, sự thật đã ở ngay trước mắt, Lục Hỉ Bảo không những đã bỏ rơi mày mà còn sẽ giết chết mày” Giang Thanh Việt nghiến răng nói: “Chẳng qua là vì cô ấy còn nhỏ tuổi, cho nên mới dễ dàng bị lừa gạt như thế”





“Rất tốt, nếu như mày đã kiên định với niềm tin của chính mình như vậy rồi, vậy thì tao sẽ để cho mày mở mang thêm kiến thức một chút” Châu Thắng tự tin cười một tiếng: “Thiên Sứ 901, bắn vào bả vai của cậu ta” Pằng!








Bả vai của Giang Thanh Việt lập tức bị nhiễm lên một màu máu đỏ tươi chói mắt.





Trong miệng Giang Thanh Việt tràn đầy máu tươi: “Tại sao không để cho cô ấy trực tiếp giết chết tôi đi?” Châu Thắng dùng ánh mắt từ trên cao nhìn xuống Giang Thanh Việt: “A Việt, mày là do tao nuôi mà lớn, hiện tại tao vẫn không nỡ giết chết mày. Chỉ cần mày bằng lòng quay đầu, để cho tao sử dụng, đến một ngày, mày cuối cùng cũng sẽ trở thành đối thủ lớn mạnh ngang hàng với tao.” Giang Thanh Việt đau đớn đến mức thân thể muốn vỡ tung ra, hai con ngươi u tối của người đàn ông nhìn chằm chằm vào Châu Thắng, giống như bị ngâm trong thuốc độc: “Để cho ông sử dụng sao? Đừng có mơ nữa! Chỉ cần tôi còn sống, tôi nhất định sẽ cứu Hỉ Bảo ra, sau đó sẽ giết chết ông” Châu Thắng rất hài lòng với câu trả lời này của Giang Thanh Việt, gật gật đầu nói: “Tốt lắm, giữ nguyên lấy sự tức giận và nỗi căm hận này của mày, tao chờ mày tới khiêu chiến với tao.”





Bỗng nhiên trên bầu trời đổ cơn mưa lớn.





Giang Thanh Việt đang nằm hôn mê ở giữa sân cỏ, nước mưa rơi xuống người anh ấy đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi.





Khi Nguyệt Như Ca vội vàng chạy tới bên cạnh anh ấy, trong mắt cô ta chứa đựng sự sợ hãi và đau lòng khôn tả.



VietWriter






“Giang Thanh Việt!” Giang Thanh Việt nửa tỉnh nửa mơ nghe thấy giọng nói của một cô gái, anh ấy dùng sức cố gắng mở hai mắt ra nhưng nước mưa rơi xuống mắt anh làm cho anh không tài nào mở.





mắt ra được. Trong tầm mắt hư ảo mơ hồ xuất hiện bóng dáng của một người con gái có thân hình mảnh khảnh.





Khóe miệng Giang Thanh Việt hơi nhếch lên, giọng nói khàn đặc yếu ớt của anh khẽ lên tiếng: “Hỉ Bảo, em quay lại rồi” Trong trời mưa, Nguyệt Như Ca quỳ gối xuống nền đất, cô ta dìu anh ấy đứng dậy, trong ánh mắt hiện rõ biểu cảm chua xót đau thương: “Giang Thanh Việt, tên ngốc nhà anh! Anh bị thương nặng như vậy mà sao anh không đánh lại hả?” Nguyệt Như Ca dùng sức cõng anh ấy lên trên lưng, giữa bầu trời mưa to, một cô gái cao gầy mảnh mai cõng một người con trai có thân hình cao lớn, từng bước từng bước một đi ra khỏi Ám Các.





“Giang Thanh Việt, anh cố gắng một chút nhé, nếu như anh chết thì ai sẽ đi cứu Lục Hỉ Bảo đây!” Nguyệt Như Ca vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh, nhưng người con trai mà cô ta đang cõng lưng lại không ổn chút nào, máu tươi của vết thương trên ngực anh ấy vẫn luôn chảy ra ngoài không ngừng, trời lại còn đang mưa lớn, Nguyệt Như Ca cũng có thể cảm nhận được sự ấm áp của người con trai sau lưng mình.





“Giang Thanh Việt, tôi nói cho anh biết này, anh đừng hòng trông chờ tôi giúp anh đi cứu Lục Hỉ Bảo nhé! Chuyện cứu Lục Hỉ Bảo chỉ có thể dựa vào bản thân anh mà thôi!”





“Cho nên anh nhất định phải sống sót!”





“Giang Thanh Việt, anh có nghe thấy tôi nói không hả?” Trong Ám Các, có rất nhiều người đang âm thầm quan sát bọn họ, ở đó cũng ẩn náu rất nhiều tên Ám vệ.





Thủ lĩnh của những tên sát thủ đó đã chặn đường đi của Nguyệt Như Ca: “Hoa Hồng Đen, cô thật sự muốn phản bội tổ chức, phản bội Bang chủ để cứu tên phản bội này sao?” Nguyệt Như Ca đặt Giang Thanh Việt nằm xuống dưới đất, cô ta lấy khẩu súng ra kề sát lên thái dương của tên Thủ lĩnh, nói: “Mấy người bắt tôi đi và thả Giang Thanh Việt ra!”





“Nguyệt Như Ca, cô thật đúng là điên rồi! Cô chính là kẻ phản bội! Cô có biết kết cục của việc phản bội là gì không? Cả cuộc đời này của cô sẽ bị đuổi giết đến tận cùng chân trời góc biển đấy!” Nguyệt Như Ca cười lạnh một tiếng: “Anh không phải đã nói là anh thích tôi sao? Bây giờ tôi đang gặp nguy hiểm, anh có muốn giúp tôi hay không?”





“Như Ca! Kẻ phản bội nhà cô!” Nụ cười trên khóe miệng Nguyệt Như Ca nhếch lên tỏ vẻ khinh miệt: “Thì ra sự yêu thích của anh thật không đáng một xu. Đừng có nói nhảm nữa, anh mau giúp chúng tôi rời khỏi đây, nếu như anh không giúp tôi và Giang Thanh Việt rời khỏi đây thì bây giờ tôi sẽ giết chết anh ngay lập tức!”





“Chắc chắn là cô điên rồi! Giang Thanh Việt anh ta rất đáng giá sao? Vốn dĩ anh ta không hề yêu cô!”





“Yêu hay không yêu đều không quan trọng, anh ấy đã giúp tôi rất nhiều lần, tất nhiên tôi phải cứu lại anh ấy rồi! Anh biết tôi là người nói được làm được, anh mà còn không hành động, vậy thì tôi đành phải nổ súng kết liễu cuộc đời anh thôi!” Trên mặt của tên Thủ lĩnh lên vẻ sợ hãi: “Được thôi, cô đừng kích động, bây giờ tôi sẽ dẫn các cô rời khỏi đây”





“Mau dìu Giang Thanh Việt đứng dậy!” Mấy tên Ám vệ đỡ Giang Thanh Việt đang nằm trên đất đứng dậy, ba người cùng đi ra khỏi Ám Các.





Khi ra ngoài Ám Các, Thomson lái xe ô tô đi tới, sau đó anh ấy mở cửa xe ra giúp Nguyệt Như Ca dìu Giang Thanh Việt, còn Nguyệt Như Ca vì tức giận nên đã đá tên Thủ lĩnh ra thật xa, sau khi cô ta để Giang Thanh Việt ngồi vào trong xe thì cô ta cũng nhanh chóng chui vào trong xe ngồi.





Chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng rời khỏi Ám Các.





Tên thủ lĩnh đứng đầu vội vàng huy động thêm người: “Nổ súng cho tôi! Mau đuổi theo bọn họ!” Thomson liếc mắt nhìn phía sau qua gương chiếu hậu, sau đó anh ấy sắp xếp chỗ ngồi cho Nguyệt Như Ca: “Cô ngồi chắc vào nhé.” Một viên đạn bắn vào đuôi xe của bọn họ, nhưng đây là xe ô tô có thể chống đạn, hơn nữa trình độ lái xe Thomson chạy nhanh như gió, chiếc xe ô tô màu đen nhanh chóng biến mất khỏi màn đêm tăm tối.





Bọn họ đi đến một căn biệt thự thuộc quyền sở hữu của Nguyệt Như Ca.





Nguyệt Như Ca dìu Giang Thanh Việt năm trên giường, Thomson vẫn có thời gian rảnh rỗi để chiêm ngưỡng căn biệt thự xa hoa tráng lệ của Nguyệt Như Ca.





“Wow, Như Ca à, căn biệt thự này của cô có vẻ được cất giấu rất kĩ nhỉ! Nơi này hội tụ đầy đủ tiếng chim hót và mùi thơm của hoa cỏ, cảnh thiên nhiên ở đây rất thích hợp để đi nghỉ mát đó nha” Nguyệt Như Ca đưa tay kiểm tra hơi thở của Giang Thanh Việt: “Trước tiên anh mau qua đây giúp Giang Thanh Việt lấy viên đạn ra đã! Hô hấp của anh ấy không được ổn định cho lắm!” Lúc này Thomson mới nhớ ra chuyện chính: “Ờ được rồi, ở đây có phòng chữa bệnh không?”





“Tất nhiên là phải có rồi” Quá trình phẫu thuật diễn ra trong một giờ đồng hồ.





Thomson tháo khẩu trang xuống, anh ấy đi ra từ phòng chữa bệnh, tấm tắc khen ngợi một câu: “Phòng chữa bệnh của cô được chuẩn bị dụng cụ làm việc rất đầy đủ, hơn nữa còn rất hiện đại, không tồi đâu”





“Anh bớt nói nhảm đi, Giang Thanh Việt thế nào rồi?”





“Anh ta không chết được đâu. Hai vị trí mà viên đạn vẫn chưa bản vào bộ phận quan trọng nhất, chỉ là chảy một chút máu mà thôi” Nguyệt Như Ca nhìn thấy Giang Thanh Việt yếu ớt đang nằm trong phòng bệnh, cô ta lo lắng nói: “Lục Hỉ Bảo đã bị Bang chủ bắt đi làm con rối giết người rồi. Đợi sau khi Giang Thanh Việt tỉnh lại, chúng ta nhất định có thể đi tới Ám Các.





Nhưng bây giờ tình trạng cơ thể của anh ấy cho dù không có gì đáng lo ngại thì anh ấy cũng không thể đi chiến đấu được” Thomson thở dài: “Hỏi thế gian tình là gì, mà sao cứ khiến lứa đôi thê nguyền sống chết” Nguyệt Như Ca liếc nhìn Thomson một cái: “Đêm nay anh đã đi theo tôi và Giang Thanh Việt, tức là anh đã phản bội Bang chủ, anh cũng đã phản bội Tổ chức Minh, anh không sợ Ám Các phái người đi đuổi giết anh tận chân trời góc biển sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK