Khi Đào Gia Dương chuẩn bị giúp Mộ Vì Lan uống cạn ly rượu đó, Vân Tiêm Tiêm cười khiêu khích: “Minh nói này Đào Gia Dương, cậu và bạn học Mộ có quan hệ gì thế cậu uống thay cô ấy, chúng minh không chơi như vậy đầu.”
Đào Gia Dương cũng sửng sở, ngày người cầm ly rugu.
Mộ Vi Lan cầm lý nước trái cây đứng dậy, cô điểm tĩnh nở một nụ cười thân thiện và nói: “Xin lỗi, minh đang mang thai, không thể uống rượu, mình sẽ uống cạn ly nước trái cây này!”
Tất cả mọi người đều sửng sở, ngay cả Vân Tiêm Tiêm cũng không ngờ Mộ Vi Lan đang mang thai.
Sau khi nhìn thấy cô uống hết ly nước trái cây đó, Vân Tiêm Tiêm liếc nhìn Đào Gia Dương và cố tình kiếm chuyện: “Vi Lan, mình nhớ hồi cấp ba cậu rất thích Gia Dương, sao không nói không rằng lại mang thai vậy? Chắc không phải cậu muốn tránh uống rượu nên cố tình lừa mình đấy chứ?”
Mộ Vị Lan không hề khó chịu hay tức giận, cô đưa tay phải mình lên và khoa chiếc nhắn, ánh mắt mim cười sáng long lanh “Mình kết hôn rồi, không có lửa cậu, hôm nay là chống mình đưa mình tới đây.
Khi Mộ Vi Lan nhắc đến Phó Hàn Tranh, cô thực sự rất tự hào và hạnh phúc, nụ cười của cô cũng rất chân thành nên Vân Tiêm Tiêm mới tin.
Bầu không khí trong phòng bao trở nên khó xử, dù sao lúc đầu bọn họ còn đang cố tình ghép đôi Mộ Vi Lan và Đào Gia Dương.
Nhưng trong phòng bao rất đông người, chẳng mấy chốc mà đối chủ đề nói chuyện khác, mọi người lại bắt đầu ăn uống.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, điện thoại của Mộ Vi Lan đổ chuông.
Hòa Tuệ nghe thấy liền nhắc nhở cô: “Vi Lan, điện thoại của cậu đổ chuông lâu lắm rồi.”
Mộ Vi Lan đoán là Phó Hàn Tranh gọi điện tới, cô vội vàng lấy điện thoại ra khỏi túi, khi nhìn thấy ID người gọi, khỏe mỗi cô bất giác cong lên. “Minh ra ngoài nghe điện thoại.”
Mộ Vị Lan cầm điện thoại và ra khỏi phòng bao.
Đảo Gia Dương đang bóc tâm, tâm trạng lở đình, ngón tay bị râu tâm chọc vào máy lần, anh ta khẽ cau mày và hỏi Hòa Tuệ “Hòa Túc, cầu gặp chống của Vi Lan chưa?”
Hòa Tuệ lắc đầu: “Mình cũng chỉ mới liên lạc với Vi Lan mày hôm nay” Đào Gia Dương tò mò hỏi: “Sao câu lại liên lạc được với cô ấy?”
VietWriter
“O, là thế này, mình đưa con trai đến trường mẫu giáo, cô ấy cũng đưa con gái đến trường, chúng mình gặp nhau ở cổng trường mẫu giáo.
Đào Gia Dương càng ngạc nhiên hơn: “Con gái của Vi Lan lớn như vậy rồi sao?”
Đã đi học mẫu giáo rồi? Vậy ít nhất cũng phải ba tuổi rồi. “Đúng vậy, con bé ba tuổi rồi, trông rất đáng yêu và rất giống Vi Lan, con bé ăn nói cũng rất ngọt”
Đào Gia Dương đặt con tôm xuống, không còn muốn ăn nữa, sắc mặt có chút buồn nhưng lại mìm cười nói: “Mình cứ tưởng Vi Lan là kiểu phụ nữ theo đuổi sự nghiệp, không ngờ mới 21 tuổi đã có con rồi, bây giờ còn mang thai đứa thứ hai nữa. Cô ấy như vậy, chẳng phải không còn cuộc sống của bản thân nữa sao? Cả ngày quanh quần bên chồng con?”
Hòa Tuệ ngưỡng ngùng cười và nói: “Chắc là chống cô ấy đối xử với cô ấy rất tốt, mỗi người đều có chỉ hướng khác nhau
Bên ngoài phòng ban.
Mộ Vị Lan nói chuyện điện thoại với Phó Hàn Tranh. “Bữa tối thế nào rồi?”
Phó Hàn Tranh hỏi một câu rất bình thường.
Mộ Vi Lan liếc nhìn đồng hồ và nói: “Chắc khoảng 20 phút nữa sẽ kết thúc, gần kết thúc em sẽ gọi điện thoại cho anh.”
Phó Hàn Tranh cầm điện thoại, đôi mắt đen sâu thẳm hơn, giả vờ vô tình hỏi: “Gặp được người muốn gặp chưa?”
Mộ Vị Lan cố tình làm ngơ: “Anh đang nói đến ai vậy, lúc em đến, em không nghĩ nhiều như thế. “Mối tình đầu của em đấy. “À, gặp rồi.”
Phó Hàn Tranh: “..
Đến thật rồi sao?
Mộ Vi Lan nói: “Em không nói với anh nữa, về nhà nói sau.
Cô nhanh chóng cúp máy, Phó Hàn Tranh sững sở trong một giây.
Có cúp máy nhanh như vậy, xem ra ôn lại chuyên cũ với mọi tình đầu rất vuiê “Di Lan!”
“Cậu chủ, có việc gì cần sai bảo vậy?”
“Gọi chủ Lưu chuẩn bị xe, bây giờ đến Banyan
Tree đón bà chủ”
“Được, tôi đi gọi ngay.
Anh rất muốn đi gặp mối tình đầu của cô, nhưng thật tiếc là bây giờ mắt anh không thể nhìn thấy, nếu không anh đã có thể biết con mắt nhìn người lúc đó của cô tệ đến mức nào.
Phó Hàn Tranh là một người tự cao tự đại, trong lòng anh thầm nghĩ, người đàn ông đó chắc chắc không thể hoàn hảo bằng anh.
Khi bữa ăn tối sắp kết thúc, Phó Hàn Tranh gửi tin nhắn cho cô, vì mắt anh không nhìn thấy nên đánh chữ không tiện, Phó Hàn Tranh gửi tin nhắn thoại cho cô
Mộ Vị Lan không đeo tai nghe, cô mở âm lượng nhỏ, để sát bên tại mình nghe.
Anh nói: “Anh đến rồi, đang ở cửa Hòa Tuệ ngồi bên cạnh nghe thấy giọng nói, cô cười nói: “Chúng cậu đến rồi á? Nhanh thiế “Anh ấy sợ mình ở ngoài một mình không an toàn nên hơi lo lắng
Hòa Tuệ nói: “Ngọt ngào thế
Mô Vị Lan cười, tâm trạng rất tốt, cô cầm điện thoại và trả lời anh bằng tin nhắn thoại, bởi vì nếu đánh chữ, anh sẽ không nhìn thấy.
Đào Gia Dương ngồi bên cạnh cảm thấy rất no, tối nay anh ta uống hai ly rượu, cũng không ăn uống gì nhiều, nhưng bụng anh ta lại rất đầy.
Phó Hàn Tranh ngồi ghế sau của chiếc xe Maybach, anh nghe tin nhắn thoại của Mộ Vi Lan.
Sau đó nói với lão Lưu: “Tôi vào trong tìm cô ấy”
Lão Lưu sợ mắt anh không tiền liền nói: “Cậu chủ, hay là tôi vào trong cùng cậu?”
“Không cần đầu, tôi rất thuộc nơi này.”
Khách sạn Banyan Tree thuộc sở hữu của tập đoàn Phó Thị, anh thường xuyên đến, có mò trong bóng tối anh cũng có thể tìm thấy được.
Hơn nữa, thời gian gần đây anh đã dần quen với việc đi đường không cần nhìn bằng mắt vừa bước vào Banyan Tree, quản lý sánh khách san nhanh chóng nhận ra Phó Hàn Tranh. “Chào buổi tối, tổng giám đốc Phải
Phó Hàn Tranh khẽ gật đầu, hỏi: “Có phòng bao tổ chức tiệc họp lớp, đi kiểm tra xem ở phòng bao nào “Ó, cái này tôi có ấn tượng ở phòng bao 2112 tổng giám đốc Phó, anh cũng đến tham gia họp lớp sao?”
“Không phải, là buổi họp lớp của vợ tôi, sắp kết lúc rồi đến đón cô ấy. “Thì ra là như vậy, tổng giám đốc Phó, tôi đưa anh đến đó nhé?”
Người quản lý cũng nhận ra thị lực của Phó Hàn Tranh không tốt, nhưng không dám hỏi rõ.
Phó Hàn Tranh gật đầu, khế “Ừm” một tiếng.
Bữa ăn cuối cùng cũng kết thúc, Mộ Vi Lan và vài người bạn cùng lớp chuẩn bị ra khỏi phòng bao, cảnh cửa vừa mở ra, Mộ Vi Lan liền nhìn thấy Phó Hàn Tranh.
Mộ Vi Lan chạy tới nằm lấy cánh tay của anh: “Sao anh lại tới đây, không phải ở trên xe đợi am ap
Phó Hàn Tranh min cười ngọt ngào, củ đầu nói với cô: “Anh không yên tâm, sơ em gặp mối tình đầu không chịu về nhà”
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng nói của rất nhiều người, ánh mắt anh lóe lên một chút nham hiểm, anh nói: “Không giới thiệu anh với bạn em sao?”
“Ừm, đây là chồng mình.”
Mộ Vi Lan giới thiệu rất qua loa, Phó Hàn Tranh có chút không hài lòng. “Xin chào mọi người, tôi là Phó Hàn Tranh, chồng của Mộ Vi Lan”
Mộ Vi Lan nhỏ tiếng nói: “Em đã nói rồi.”
Người đàn ông này còn phải nhấn mạnh lại thêm một lần nữa.
Trong đám bạn học cấp ba có một người tự kinh doanh và thành lập công ty, vừa nhìn thoảng qua đã nhận ra Phó Hàn Tranh, vội vàng từ trong đám đông chạy đến bắt tay với Phó Hàn Tranh. “Anh là tổng giám đốc Phó của tập đoàn Phó Thị phải không?”
phải là tôi “Thật sao! Vì Lan, cậu kết hôn với tổng giám đốc của tập đoàn Phó Thị cũng không nói cho chúng mình biết một tiếng?”
Mộ Vị Lan: “Chẳng phải chúng ta cũng vừa mới liên lạc lại sao?
Người kia rất phấn khích, nắm tay Phó Hàn Tranh không chịu buông ra: “Xin chào, xin chào, tổng giám đốc Phó, tôi là Trịnh Hòa của công ty trách nhiệm hữu hạn Thành Hòa! Rất vui khi được làm quen với tổng giảm đốc Phó! Hôm khác tôi sẽ mời tổng giám đốc Phó ăn cơm, tổng giám đốc Phó nhất định phải nề mặt đấy.”
Phó Hàn Tranh rất giữ thể diện cho Mộ Vi Lan, anh điểm đạm nói: “Nhất định.”