“Nhưng anh để ý” Lâm Bạc Thâm nhìn cô ấy bằng ánh mắt thâm thúy.
Phó Mặc Tranh nghĩ rằng anh ấy chỉ để ý đến việc anh ấy bị chỉ trích ở trên mạng nên vội vàng nói: “Anh yên tâm đi, em sẽ không để cho những người đó bôi đen anh đâu, em đã nói rằng nếu như bọn họ còn có những lời lẽ tiêu cực như vậy nữa thì em sẽ truy tố bọn họ.”
Lâm Bạc Thâm cau mày: “Anh nói rằng anh để ý việc em bị bạo lực.
mạng”
“… Em không sao mà, dù sao em cũng không quen biết những người đó nên em cũng không thấy có vấn đề gì.”
Lâm Bạc Thâm: “Nhưng anh đau lòng.”
Phó Mặc Tranh lập tức ngẩn người, sau đó cô ấy cười toe toét và giang hai tay về hướng Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm đưa hai tay ra ôm lấy cô ấy ngồi vào trong lòng, mím môi mỏng nói: “Nếu trong tương lai còn xảy ra loại chuyện như thế này thì phải nói cho anh biết đầu tiên, nhớ chưa?”
“Vậy anh sẽ vì em mà đi thực hiện công lý à?” Người nào đó nhìn anh ấy với ánh mắt ngập nước.
“Vâng” Anh ấy trả lời một cách rất chắc chắn.
Nụ cười trên môi Phó Mặc Tranh trở nên ngọt ngào hơn: “Em biết là anh sẽ đau lòng vì em mà, hì hì”
Lâm Bạc Thâm cúi đầu, hôn lên vầng trán trắng như sữa của cô ấy.
Phó Mặc Tranh dựa vào lồng ngực của anh ấy, bàn tay nhỏ bé đùa giỡn với cúc áo sơ mi của anh ấy, chớp mắt nói: “Vốn dĩ em tưởng chuyện này không là gì cả, dù sao cũng chỉ là bọn họ bêu xấu em, em cũng không có vấn đề gì, em lại cũng không thích bọn họ, chỉ cần anh không hiểu lầm em là tốt rồi”
Lâm Bạc Thâm nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô ấy lại, rũ mắt xuống, ánh mắt của anh ấy trở nên dịu dàng: “Vậy tại sao sau đó em lại giải thích ở bậc thang của phòng học?”
“Tại sao anh biết?” Người nào đó trợn to đôi mắt, giật mình nhìn anh ấy.
“Video về việc giải thích của em ở bậc thang của phòng học đã bùng nổ ở trong tất cả các hệ học sinh trong trường rồi”
“..” Che mặt.
“Vốn dĩ em không nghĩ sẽ khoa trương như vậy, bọn họ có thể bôi đen em nhưng bọn họ lại còn bôi đen anh, bọn họ nói rất nhiều lời khó nghe nên em thật sự không thể nhịn được.”
Lâm Bạc Thâm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô ấy, trái tim của anh ấy như tan chảy, anh ấy dùng đôi bàn tay to lớn ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy, cúi đầu xuống nhẹ nhàng hôn vào trán cô ấy.
“Ừ, em làm rất tốt, là do anh không đủ năng lực để xứng đáng làm một người bạn trai.”
“Không phải như vậy. Anh đã cực khổ làm việc để kiếm tiền nuôi em rồi, em không muốn bởi vì chút chuyện nhỏ này mà để cho anh phiền lòng đâu”
“Mặc Bảo…” Lâm Bạc Thâm thở dài rồi hôn cô ấy.
Đột nhiên Phó Mặc Tranh nghĩ đến điều gì đó, trợn tròn đôi mắt nhìn anh ấy: “Vậy thì bây giờ chẳng phải là toàn trường đều biết bạn trai em chính là Lâm Bạc Thâm à?”
Khi cô ấy giải thích ở bậc thang của phòng học có đặc biệt đề cập.
đến vấn đề bạn trai cô ấy là Lâm Bạc Thâm.
Lâm Bạc Thâm cạ cạ nhẹ nhàng lên trán của cô ấy, cười nhạt: “Đó không phải là chuyện tốt sao? Tuyên bố quyền sở hữu của em đối với anh”
Phó Mặc Tranh lầu bầu than phiền: “Bọn họ nói anh yêu em vì tiền của gia đình em. Căn bản bọn họ không biết rằng bây giờ, mỗi bữa ăn đều là em ăn của anh, uống đồ của anh, ở nhà anh mua, còn tiêu tiền của anh nữa chứ”
“Bọn họ nói thế nào cũng không có vấn đề gì, anh không thích bọn họ”
Lâm Bạc Thâm không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác đối với mình, từ trước đến giờ anh ấy cũng phải hòa đồng với bọn họ.
Cô gái trong ngực anh ấy cười ngọt ngào với anh ấy: “Bạc Thâm, em thật sự rất thích anh, thích rất nhiều”
Nhìn vật nhỏ nũng rĩu làm loạn ở trong ngực, cả người Lâm Bạc Thâm đều là lửa nóng. Người đàn ông nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô gái nhỏ, bất đắc dĩ cười, cúi xuống thì thầm cảnh cáo ở bên tai cô ấy: “Nếu em không muốn bị anh ức hiếp thì hãy đàng hoàng lại một chút”
“..” Được rồi, cô ấy không dám.