“Bây giờ chuyện quan trọng nhất của em chính là yên tâm dưỡng thai, những chuyện khác, không cần em phải lo lắng.”
Phó Hàn Tranh lau khô tóc cho cô, rồi cúi đầu hôn lên trán cô.
Mộ Vi Lan nhếch môi nói: “Xem ra, từ ngay mai trở đi, em chỉ có thể ở trong nhà, đâu cũng không được đi nữa đúng không?”
Dựa vào cái dáng vẻ này, Phó Hàn Tranh chắc sẽ không cho phép cô ra ngoài làm việc rồi.
“Lẽ nào, em vẫn muốn đến LÁ Hoa làm việc sao?”
Hai mắt anh sâu lắng xuống, Mộ Vi Lan rụt cổ lại, nói: “Không phải, em sao có thể vẫn quay về công ty của Kỳ Ngạn Lễ làm việc được chứ, nhưng mà, em cũng không thể cứ ở trong nhà từ bây giờ đúng không, như thế em sẽ chán chết mất.”
Vả lại, bây giờ nếu như cô không làm việc, thì sẽ không có thu nhập, hoàn toàn phải dựa vào Phó Hàn Tranh nuôi sao?
Cô thực sự sợ, một ngày nào đó Phó Hàn Tranh đột nhiên sẽ chán ghét cô, vậy đến lúc đó cô sẽ đi đâu về đâu?
Trong sách chẳng phải đều nói, cho dù hai người yêu thương lẫn nhau, nhưng nếu như khác biệt giữa hai người quá lớn, thì cuối cùng cũng sẽ vì không có gì để nói mà chia ly sao?
Phó Hàn Tranh xuất sắc như vậy, có sự nghiệp tốt như vậy, mà cô, một thiên kim sa sút, bây giờ muốn sự nghiệp lại không có sự nghiệp, muốn của cải lại không có của cải, cô như vậy, kể cả Phó Hàn Tranh có thực sự muốn đăng kí kết hôn với cô, thì cô cũng có chút tự ti.
Phó Hàn Tranh mím môi, hỏi: “Em có muốn làm việc bên cạnh anh không?”
“. Vẫn là thôi vậy.”
VietWriter
Phó Hàn Tranh kéo cô vào trong lòng, bàn tay to nhẹ nhàng xoa vào lưng của cô, than thở nói: “Vậy thì cứ ở trong nhà yên tâm dưỡng thai đi, đợi sinh con xong, sức khoẻ hồi phục, đến lúc đó em muốn đi đâu làm việc anh cũng sẽ không ngăn cản em.”
“Hàn Tranh, nhưng người bạn tốt ở bên cạnh anh kia, bạn gái của bọn họ có phải đều rất ưu tú không?”
Cô hỏi như vậy, Phó Hàn Tranh chau mày, “Sao đột nhiên lại hỏi như vậy?”
Mộ Vi Lan mím môi, nói: “Nói không tự ti thì là giả, nhà họ Mộ phá sản rồi, em chẳng có một chút của cái gì, mà trong nhà cũng không có ai có thể chăm sóc em, bây giờ em cũng không có công việc và sự nghiệp của mình, em thấy… em như vậy, hình như có chút không xứng với anh.”
Cho dù cô có không thích Hướng Nam Tây đi chăng nữa, nhưng cô cũng không thể không thừa nhận, Hướng Nam Tây còn giống vợ của Phó Hàn Tranh hơn cả cô.
Cô cúi mặt xuống, có chút sa sút, Phó Hàn Tranh sâu lắng nhìn cô, “Anh không cần một người bạn gái xuất sắc về công việc hay là sự nghiệp, hay là em thấy anh không đủ tốt, nên muốn tìm một người bạn gái có năng lực đến để trợ giúp cho sự nghiệp của anh?”
“. Em tuyệt đối không có ý đó.”
Cô biết, địa vị như vậy của Phó Hàn Tranh, đã không cần phải dùng đến quan hệ thông gia thương nghiệp gì để phát triển sự nghiệp nữa rồi.
Chỉ là..
“Hình như em có một chút không hiểu anh, Hướng Nam Tây biết được tất cả khẩu vị và sở thích của anh, Hàn Linh biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nhưng em, vừa không biết sở thích của anh, cũng không biết trong lòng anh đang nghĩ gì, nếu như chúng ta cứ như vậy, em sợ một ngày nào đó, anh sẽ chán ghét em.”
Không phải cô không yên tâm, mà là vì Phó Hàn Tranh quá xuất sắc, xuất sắc đến nỗi khiến cho cô ngưỡng vọng.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ một tiếng, “Muốn hiểu đuộc anh, sau này còn nhiều thời gian, nhưng anh thực sự không cần phải tìm một người phụ nữ động não giống như anh đến cùng anh chung sống, như thế quá là nhạt nhẽo rồi.”
Mộ Vi Lan nhếch mép, “Ô, ý của anh là em động não rất chậm, em rất ngốc sao?”
“Có một chút.”
Nhưng Phó Hàn Tranh không thể không thừa nhận, anh thích người phụ nữ có phản ứng chậm như này.
Có lẽ là vì từ nhỏ sống trong môi trường phức tạp, nên đến lúc trưởng thành, sau khi lập nghiệp, giới nữ ở xung quanh anh đều cực kì tuyệt vời và tinh anh, có lẽ là vì chung sống với bọn họ quá mệt, cũng quá cần phải nguy trang bản thân, vì vậy, khi ở bên cạnh người phụ nữ không có dã tâm gì như Mộ Vi Lan, anh lại cảm thấy vô cùng vui vẻ vô cùng ung dung, cũng có thể thả lòng tinh thần, được làm chính mình.
Trong tính trời sinh của người đàn ông có một phần kích động bảo vệ kẻ yếu và dục vọng, những người phụ nữ mạnh mẽ trên thương trường kia, thực sự không phải khẩu vị của anh.
Mộ Vi Lan có chút tò mò, “Bên cạnh anh có nhiều cô gái xinh đẹp như thế, trước kia anh chưa từng bị rung động sao?”
Thật ra, Phó Hàn Tranh thực sự không phải phái Thanh Giáo gì, chỉ là đã sống ba mươi hai năm, ngoài Mộ Vi Lan, những người phụ nữ khác ở trong mắt anh dường như đều có điểm tương đồng.
Những điểm tương đồng đó anh khó hình dung, nhưng không phải là nói Mộ Vi Lan đặc biệt như thế nào, mà là những người phụ nữ mặc bộ đồ của công việc và trang điểm tinh tế kia, khi đàm phán đều quá tinh anh, quá nhanh nhẹn, Phó Hàn Tranh thực sự rất khó coi những người phụ nữ đó thành đối tượng bảo vệ, không phải nói những người phụ nữ mạnh mẽ không tốt, mà là trong lòng Phó Hàn Tranh cảm thấy, những người phụ nữ mạnh mẽ vốn không cần có đàn ông như thế.
Anh cũng từng thử chấp nhận đối tác trong vòng tròn làm ăn, nhưng có lẽ trong trường hợp nào đó đã nhận thức được điểm này quá quan trọng, anh coi những người phụ nữ mạnh mẽ này là đối tác, đối thủ, đồng liêu, rất khó để chuyển đổi thân phận.
Đương nhiên, ông cụ cũng không phải chưa từng giới thiệu thiên kim nổi tiếng gì cho anh, nhưng người có bản lĩnh hơn Mộ Vi Lan, lại không thú vị như Mộ Vi Lan, người thú vị như Mộ Vi Lan, Phó Hàn Tranh lại thấy quá giả tạo, mắt nhìn phụ nữ của anh thực ra rất đặc biệt, nhìn qua nhiều phụ nữ như vậy, nhưng người vừa nhìn liền muốn ngủ, hình như chỉ có một mình Mộ Vi Lan.
Đây không phải là suy nghĩ dơ bẩn gì, nếu như người ngay từ đầu nhìn liền thấy không hợp, cũng không thu hút được sự chú ý của anh, thì anh cũng sẽ không lãng phí thời gian để nhìn lại, suy cho cùng, người có khái niệm thời gian như Phó Hàn Tranh, mỗi một phút của anh, đều vô cùng đáng giá.
“Bên cạnh anh toàn là những người phụ nữ mạnh mẽ, lấy người phụ nữ mạnh mẽ về nhà, anh sẽ phải tranh đấu không ngừng nghỉ với cô ấy từ công ty về đến nhà, tiểu Lan, anh cũng muốn thư giãn, nửa đời còn lại sống cùng với chiếc gương, cũng mệt lắm”
Mộ Vi Lan thấy anh nói có lí, “Trước khi yêu anh, em nghĩ người anh thích chắc chắn sẽ là người phụ nữ xinh đẹp có năng lực lại cực kì xuất sắc kiểu như thế, suy cho cùng, anh xuất sắc như vậy, người phụ nữ như thế mới có thể xứng với anh.”
Suy nghĩ này của Mộ Vi Lan là rất bình thường, vì là một người bình thường, chắc sẽ đều cảm thấy vợ của anh chắc chắn phải xuất thân nổi tiếng, vừa có thể ở trong nhà cũng anh xem tình hình cổ phiếu, lại vừa có thể sánh vai trên thương trường với anh, nhưng nói thật ra, Phó Hàn Tranh thực sự không muốn ở cùng với một người phụ nữ có thể tính toán bản thân mọi lúc mọi nơi.
Mộ Vi Lan gõ hai đầu ngón tay vào nhau, do dự hỏi: “Vì vậy, anh nhìn trúng em, là vì em là trái hồng mềm không có năng lực gì đúng không?”
Người đàn ông nheo mắt lại, ánh mắt toát lên vẻ ranh mãnh, “Mềm thì mềm thật, vừa nhìn liền muốn ngủ.”
“.
Mộ Vi Lan co miệng lại, vì thế nói, đây là thúc đẩy adrenalin sao?
Cô không nên hy vọng, nghe được những lời tuyệt vời gì từ trong miệng của Phó Hàn Tranh.
“Nhưng em… thực sự không có một chút ưu điểm gì khác sao?”
Mộ Vi Lan chau mày phiền lòng hỏi, chắc cô cũng không vô dụng đến thế chứ.
“Ưu điểm của em, chính là có thể được anh nhìn trúng, như vậy là đủ rồi.”
“.
Lời nói này rõ ràng có chút tự đại, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy vô cùng ngọt ngào…
Cô ngẩng mặt lên, nhìn thẳng vào mắt anh, “Em có thể hiểu thành, trước kia anh không nhìn trúng người con gái nào, cho đến khi em xuất hiện, thì anh đột nhiên rung động không?”
Phó Hàn Tranh nhìn chằm chằm vào cô một hồi lâu, cuối cùng, ngón tay dài co lại, búng lên trên trán cô một cái, “Bây giờ đã là buổi tối rồi.”
Anh là nói cô nằm mơ giữa ban ngày cũng nên tỉnh dậy rồi sao?
Mộ Vi Lan ngâm nga, kéo chăn lên — nói: “Buổi tối thích hợp để nằm mơi”