Sau đó, còn ghi chép rất nhiều chuyện vặt vãnh, nhưng đại đa số đều có liên quan đến Lục Hỉ Bảo.
Trước đây, mặc dù Lục Hỉ Bảo đã biết được Giang Thanh Việt để cô trong lòng rất nhiều năm, nhưng khi thật sự đọc được nhật ký của anh, ngực vẫn chấn động một cách sâu sắc.
Nước mắt Lục Hỉ Bảo lã chã rơi xuống không ngừng, quyển nhật ký này rất dày, bí mật của anh, toàn bộ đều liên quan tới cô.
“Ngày 1 tháng 10 năm 2014, trời nắng. Cô bé đang học đại học, đã có bạn trai, nhân dịp nghỉ còn đến nơi khác thăm bạn trai.”
“Ngày 30 tháng 10 năm 2014, trời mưa. Cậu con trai kia vừa nhìn là thấy không đáng tin cậy, sao cô bé ấy lại yêu người như vậy cho được nhỉ”
“Ngày 30 tháng 8 năm 2015, nắng. Kỳ nghỉ hè của cô bé đã kết thúc, tôi rất muốn đi tìm cô, nhưng tôi lại bị phái đi làm nhiệm vụ, thật sự giống như luôn bỏ lỡ mọi dịp được cùng cô.”
“Ngày 1 tháng 1 năm 2016, Tết dương lịch, tuyết rơi, cô ấy lại không về nhà, chạy sang vùng khác tìm cậu bạn trai kia. Nhưng mà trong lòng tôi, tại sao lại khó chịu như vậy, cảm giác giống như thất tình, mặc dù tôi chưa từng yêu ai.”
VietWriter
“Ngày 1 tháng 9 năm 2016, tựu trường. Trường y khoa Bắc Thành vẫn luôn mời tôi thỉnh giảng, tôi vốn không có hứng thú, nhưng lại muốn mượn lý do này, đi tìm cô bé ấy”
“Ngày 7 tháng 9 năm 2016, tình. Cô bé ấy rốt cuộc cũng vào lớp học của tôi”
Lục Hỉ Bảo khép quyển nhật ký lại, những chuyện sau đó, cô đều biết tất cả, bởi vì khi đó, Lục Hỉ Bảo đã quen biết anh, còn Giang Thanh Việt, cũng nhanh chóng nhúng tay vào cuộc đời của cô, chiếm lĩnh cuộc sống của cô.
Nước mắt Lục Hỉ Bảo từng giọt từng giọt rơi xuống, cô nhìn món đồ lót màu trắng một trăm phần trăm cotton kia, rốt cuộc cũng biết chiếc bra nhỏ này không phải là của người khác, mà là của cô…
Đêm hôm đó, cô cứu anh, nhưng anh vẫn chảy máu không cầm được, thế là trong bóng tối, cô tháo xuống chiếc bra đeo trên người, giúp anh băng bó đơn giản… Thì ra anh vẫn còn giữ lại.
Lục Hỉ Bảo nước mắt lưng tròng, ôm cái hộp sắt đó, thề, đến khi Giang Thanh Việt từ biên giới trở về, cô nhất định sẽ đối xử với anh càng tốt hơn nữa! Cũng nhất định sẽ càng yêu anh hơn từ trước đến giờ!
Nhưng, sinh nhật của anh rốt cuộc là bao nhiêu, Lục Hỉ Bảo đưa tay gạt nước mắt, lật quyển nhật ký ra, định tìm xem bên trong Giang Thanh Việt có ghi chép cái gì về sinh nhật mình hay không, nhưng mà cô lại phát hiện, không có.
Giang Thanh Việt đối xử với bản thân tệ thật, anh vẫn luôn nhắc đến cô, ghi nhớ cô, nhưng lại không quan tâm chuyện của chính mình.
Chờ đến khi anh trở về, cô nhất định phải làm người bạn gái thật sự của anh, người bạn gái đạt tiêu chuẩn, không, phải là người bạn gái tuyệt vời nhất.
Ở biên giới, đảo La Loan.
“Thủ lĩnh, con rối giết người dùng để đối phó tổ chức Minh quả thực.
thật lợi hại, những con rối sát thủ đó bị bắn cũng không chết, nổ bom thì còn tạm tạm! Nhưng súng pháo đạn dược của chúng ta cũng đâu thể chỉ dùng để đối phó với đám xác sống đó! Vũ khí tân tiến nhất của chúng ta, nếu lấy toàn bộ đối phó những thứ yêu ma quỷ quái kia, thì phòng ngự hậu phương của chúng ta biết làm thế nào?”
Giang Thanh Việt nhìn bản đồ, mi tâm khẩn túc, sắc mặt nặng nề nói: “Nếu như chúng ta tiếp tục đối đầu với quân đội nước A, rất có thể chúng ta còn chưa bại trận, thì đã bị tổn hao nguyên khí rồi. Con rối giết người cố nhiên đáng sợ, nhưng nhất định phải tìm ra biện pháp trong một lần hủy diệt sạch bọn chúng”
Giang Thanh Việt và Thomson cùng nghiên cứu bản đồ, cuối cùng, Giang Thanh Việt phát hiện trên đảo La Loan có một nơi rất nhiều ao đầm.
Ngón tay dài với từng đốt rõ ràng của người đàn ông chỉ vị trí ao đầm kia, nói: “Nếu như chúng ta có thể dụ những con rối sát thủ kia tới khu vực ao đầm này, chúng ta có thể tiết kiệm rất nhiều đạn dược”
Thomson sáng mắt lên, “Ý kiến rất hay, dù sao đạn dược cũng đánh không chết bọn chúng, thôi thì trực tiếp để dìm bọn chúng vào ao đầm, bọn chúng có muốn leo cũng không leo lên được, ha ha ha”
Giang Thanh Việt liếc nhìn thời tiết bên ngoài, nói: “Khí hậu thế nào?”
Thomson phấn khởi nói: “Đã điều tra từ lâu rồi, đảo La Loan ẩm ướt, ngày mưa dầm còn nhiều hơn nữa, tối nay lại có thêm sương mù hỗ trợ chúng ta.”
“Vậy tối nay chúng ta tập kích ban đêm đi”
Thomson sảng khoái đập tay với Giang Thanh Việt, “Ý kiến hay! Cứ quyết định như vậy, tối nay ông đây f*ck chết đám xác sống đó!”
Ặc, khẩu vị nặng quá đấy.
Trên đảo La Loan, hoàng hôn buông xuống bốn phía, thời tiết âm u, tràn ngập sương mù màu trắng, nhìn xa trên năm mét, căn bản không thấy được bóng người.
Trước khi lên đường, Giang Thanh Việt ngồi ngay bậc thang trong doanh trại, trong tay siết chặt chiếc vòng tay màu đỏ của cô bé năm xưa, trong mắt tản ra một nét dịu dàng.
Thomson đi tới, vỗ xuống bả vai anh, ngồi xuống bên cạnh anh, “Lại đang nhớ cô bé nhà cậu à?”