Phó Mặc Tranh không ngờ còn có một đoạn tình yêu như vậy, nếu bố của Lâm Bạc Thâm không phải kẻ bắt cóc, không phải một tên lưu manh thì chắc hẳn gia đình ba người bây giờ rất hạnh phúc.
Những ngón tay mảnh khảnh đánh lên phím đàn piano, Lâm Bạc Thâm bình tĩnh tiếp tục: “Khi anh còn nhỏ, trong nhà anh có một cây piano. Mẹ anh đã mang từ ngoại sang. Mặc dù mẹ anh không thành thạo piano nhưng bà đã từng học. Bà nói bàn tay và ngón út của anh rất dài, rất hợp để chơi piano, vì vậy lúc nhỏ anh cũng bà học một ít”
“Nhưng sau đó, tính tình của bố anh ngày càng cáu kỉnh, sau khi say rượu thì đập phá đồ đạc rồi đánh người. Mẹ con anh thường xuyên bị đánh. Sau này, phím đàn cũng bị đập vỡ, tôi không bao giờ chơi nữa”
Phó Mặc Tranh cảm thấy đau lòng cho anh, có chút chua xót, nhưng không biết làm thế nào để an ủi anh, vì vậy cô cong mi mắt nhìn anh nói: “Bạc Thâm, chúng ta cùng chơi mi thứ nha.”
Chơi bốn tay, tuy răng chưa chơi chung với nhau bao giờ, Lâm Bạc Thâm cũng lâu không chơi, rất không quen tay, nhưng lại phối hợp với cô tốt một cách bất ngờ.
Sau khi chơi đàn xong, Phó Mặc Tranh nhìn anh, nói: “Bạc Thâm, sau này em sẽ không rời xa anh, được không.”
Cô như một mặt trời nhỏ, chiếu sáng anh, sưởi ấm cho anh.
Trước đây Lâm Bạc Thâm không tin vào những mối quan hệ lâu bền. Mẹ và bố anh là một ví dụ điển hình. Có lẽ hầu hết các cuộc hôn nhân trên thế giới này ban đầu đều xuất phát từ tình yêu, nhưng cuối cùng đều chỉ tăng thêm phiền não.
Nhưng ngay cả có rủi ro, Lâm Bạc Thâm vẫn không thể không khao khát nó.
Vì cô ấy quá đẹp, đẹp đến chói mắt.
Lâm Bạc Thâm vòng tay qua cổ cô, cúi đầu, hôn lên môi cô gái.
Hôn xong, nụ hôn đổi cũng đổi vị.
Lâm Bạc Thâm nâng cô lên vừa hôn cô vừa đi về phía phòng ngủ chính.
Lâm Bạc Thâm đặt cô lên giường, khi đưa tay mở cúc áo của cô, anh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang ửng hồng của cô, đôi mắt anh sâu tối dần tỉnh táo lại.
Rút tay về, anh cài lại từng cúc áo trên ngực cô, từng chiếc một.
Phó Mặc Tranh mở đôi mắt đen lấp lánh như sương: “Làm sao vậy?”
Lâm Bạc Thâm đột nhiên cười nhẹ, nhìn cô một cách nghiền ngẫm: “Em rất mong anh tiếp tục?”
“..” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
Lâm Bạc Thâm Bân bế cô lên, ngồi ở trong lòng anh, hôn lên trán cô, nhỏ giọng nói: “Anh không muốn bắt nạt em, Mặc Bảo, anh có thể chờ, anh không vội.”
Phó Mặc Tranh vui vẻ ôm eo anh, vùi khuôn mặt nhỏ vào ngực anh.
Người đàn ông nhìn cái đầu nhỏ đang ôm ấp trong tay, mỉm cười, cúi đầu ở bên tai cô nói: “Nhưng nếu là em muốn, anh rất vui lòng được phục vụ.”
Ngay khi giọng nói trêu chọc của anh vang lên, đôi tay mảnh khảnh liền bịt đôi môi mỏng của anh, đôi mắt long lanh xấu hổ nhìn đôi mắt đen đang cười của anh.
“Em phải đi tắm!”
Phó Mặc Tranh tuột khỏi đùi anh, cầm lấy bộ đồ ngủ rồi chạy vào phòng tắm, trong lòng như có mấy con thỏ đang nhảy, vừa rồi tim đập loạn xạ, xấu hổ chết mất.
Vừa rồi cô nhắm mắt lại, mong đợi có gì đó ma quái!
Chắc bây giờ, trong lòng Lâm Bạc Thâm chắc đang cười nhạo cô!
Chiều hôm sau, Phó Mặc Tranh ôm sách trở về ký túc xá sau khi tan học.
Vừa tới cửa ký túc xá, liền nghe thấy Chu Tiểu Ninh cùng một nữ sinh ký túc xá bên cạnh nói chuyện phiếm.
Chu Tiểu Ninh: “Tranh Tranh ở ký túc xá của chúng ta buổi tối thường không về phòng, cuối tuần cũng không bao giờ trở về. 80% là đi thuê phòng cùng đàn ông.”
“Là người tên Phó Mặc Tranh sao? Cô ấy trong sáng như vậy, sao lại không chừng mực thế Chu Tiểu Ninh”
“Dựa vào trang điểm cả thôi, hơn nữ còn giả vờ, rõ ràng là con nhà giàu mà lại nói điều kiện gia đình cũng chỉ như thế này. Coi hộp sôcôla mấy nghìn tệ là đồ ăn vặt. Nhìn bề ngoài, cô ta chẳng quan tâm gì, thật ra trong lòng đang hả hê lắm”