Lâm Bạc Thâm hời hợt “ừ” một tiếng.
Phó Mặc Tranh lại cười nói: “Vậy chắc chắn từ nhỏ đến lớn anh trong mắt thầy cô với bố mẹ là học sinh ba tốt rồi? Không giống em, hồi nhỏ em thường không muốn đi học, trốn học, trốn tiết, lúc em học mẫu giáo thường vì trốn học mà bị bố giáo huấn rất nhiều lần. Bạc Thâm, sao anh lại thích học hành thế, em thì không thích, em cảm thấy đến trường rất khổ rất mệt ấy”
Lâm Bạc Thâm nghe giọng nói oán trách non nớt của cô, không khỏi thấy buồn cười: “Em không ham học đến vậy, cũng thi được vào đại học Thủ Đô, em đang khoe với anh rằng chỉ số thông minh của em rất cao sao?”
“… Em cũng không thông minh bằng anh” Cô chỉ là thông minh bình thường mà thôi.
Lâm Bạc Thâm lại đột nhiên nghiêm túc nói: “Trước giờ anh không phải người thông minh nhất, anh chỉ là nỗ lực hơn người bình thường.
Bởi vì anh biết, người có hoàn cảnh giống như anh, không cố gắng thì cái gì cũng không có được.”
Phó Mặc Tranh nghe anh nói những lời này, có chút đau lòng, hai tay nhỏ ôm lấy eo anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, ánh mắt trong suốt kiên định nhìn anh nói: “Anh không phải gì cũng không có, anh có em rồi. Với lại trong tim em, anh là tốt nhất”
Trái tim của Lâm Bạc Thâm nhẹ nhàng run rẩy, rũ mắt nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt lóe lên sự dịu dàng: “Mặc Mặc, anh không tốt như em nghĩ đâu, cũng không xuất sắc như em tưởng tượng, ở cùng với anh, có lẽ em sẽ rất mệt, còn phải chịu khổ nữa”
“Nhưng em không sợ mệt cũng không sợ khổ, chỉ cần được ở cùng anh, cái gì em cũng bằng lòng. Với lại bố em từng nói, có loài chim ba năm không bay, đã bay là sẽ bay ngút trời. Lâm Bạc Thâm, anh không được coi nhẹ bản thân”
Lâm Bạc Thâm vươn tay xoa xoa mặt nhỏ của cô, ôm cô càng chặt.
Phó Mặc Tranh dựa vào hõm cổ anh, chớp chớp mắt, không nhịn được hỏi: “Bạc Thâm, tại sao nhà anh chỉ còn anh với mẹ vậy, bố anh thì sao?”
Nhắc đến chuyện này, ánh đoạn tuyệt quan hệ với ông ta Một kẻ bắt cóc, ai muốn có dính dáng gì đến ông ta chứ?
Tám năm trước, bởi vì Lâm Hải Thăng, anh cùng mẹ bị mọi người chửi bới khinh bỉ, anh bị bạn học cười nhạo chơi bẩn, sự phớt lờ và không bao dung của cả thế giới ấy khiến anh thậm chí có ý định tự sát.
Anh với mẹ bất đắc dĩ bị ép chuyển nhà, đến Chu Thôn này, tám năm trước, tin tức của người ở đây chưa phát triển, không ai quen biết bọn họ, chuyện này vậy mà lại trở thành chuyện đáng vui mừng nhất của họ, thật quá hoang đường.
Phó Mặc Tranh hơi hơi ngẩn người: “Tại sao chứ?”
Lâm Bạc Thâm im lặng lúc lâu.
“Anh không muốn nói cũng không sao, đợi sau này anh muốn nói rồi hãy nói với em”
t Lâm Bạc Thâm lạnh đi: “Bọn anh đã Ngay lúc Phó Mặc Tranh tưởng răng Lâm Bạc Thâm không muốn nói tiếp chuyện này, anh lại đột nhiên mở miệng: “Ông ta là kẻ bắt cóc, hơn nữa còn là một kẻ khốn nạn”
Chỉ một câu này, giọng nói lạnh lùng cực điểm.
“Xin lỗi, em không nên hỏi..”
Lâm Bạc Thâm nhìn sang cô, sự lạnh lùng trong đáy mắt lại trở nên dịu dàng ấm áp: “Em không ghét anh sao?”
Phó Mặc Tranh nhíu lông mày trắng nõn: “Tại sao phải ghét anh?”
Anh tốt như vậy.
“Bởi vì anh là con của kẻ bắt cóc.”
“Người bắt cóc là bố anh chứ đâu phải anh”
Lâm Bạc Thâm cười nhạt: “Bạn học anh nói, thượng bất chính hạ tắc loạn, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con trai của chuột sẽ biết đào hố. Trong người anh đang chảy dòng máu của kẻ bắt cóc, gen cũng vậy, em qua lại với anh, không sợ anh có ý đồ bất chính với em sao?”
Phó Mặc Tranh trợn mắt, chu chu môi nói: “Nếu anh có ý đồ bất chính với em, ngay từ lần đầu tiên anh gặp em đã nên lấy lòng em rồi, em lại là con gái nhà họ Phó, nhưng lần đầu gặp em, anh có thái độ gì, quay đầu liền đi luôn. Nếu không phải em luôn quấn lấy anh, anh căn bản còn chẳng thèm để ý đến em, nếu anh thật sự muốn bắt cóc em tống tiền nhà họ Phó, vậy cái đầu của kẻ bắt cóc anh chắc chắn bị úng nước rồi: Lâm Bạc Thâm nghe giọng nói nhỏ nhẹ của cô, trong tim như chảy qua vô số dòng nước ấm áp, quấn quanh trái tim đông lạnh, nhanh chóng khiến nó tan chảy ra.