Sau khi Phó Chính Viễn biết được bệnh tình của Phó Hàn Tranh, liền vô cùng tự trách.
Đến cả đối với Mộ Vi Lan cũng bắt đầu có chút áy náy. “Nghe Hàn Tranh nói, quãng thời gian này, đều là con đang giúp Hàn Tranh làm trị liệu.
Mộ Vi Lan gật gật đầu, nói, “Bố, đây là việc con nên làm, con là vợ của Hàn Tranh mà.”
Ông Phó cầm vào đầu cây gậy, “Cảm ơn con đã luôn ở bên cạnh Hàn Tranh, không vì bệnh của nó mà. Bây giờ bố mới biết, nguyên nhân thực sự nó không muốn kết hôn. Đều là bố không đủ hiểu nó, còn cứ thúc giục nó kết hôn, thậm chí còn trách móc nó, chung sống với ai không tốt. Bây giờ có con… có con ở bên cạnh nó, chắc nó sẽ tốt hơn được phần nào.”
Phó Chính Viễn hơn bảy mươi tuổi, sau khi mất đi đứa con trai lớn là Phó Hàn Dư, ông ấy gấp gáp muốn đứa con trai duy nhất của mình kết hôn sinh con, Mộ Vi Lan có thể thiểu được cái tâm lí này. “Bố, bố không cần phải quá tự trách đâu, con tin là Hàn Tranh chắc chắn sẽ ổn thôi.”
“Ừm, chắc chắn sẽ ổn, con ở bên cạnh nó, chắc chắn sẽ ổn.”
Ông Phó nói đến về sau, giọng nói có chút nghẹn ngào, khoé mắt của Mộ Vi Lan cũng cay cay.
Đợi sau khi Mộ Vi Lan đi ra khỏi phòng sách của ông Phó, Phó Hàn Tranh đang ngồi trong phòng khách chơi trò chơi cùng tiểu Đường Đậu.
Phó Hàn Tranh thấy mắt cô đỏ, liền bước tới lấy ngón tay vuốt ve lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hỏi: “Bố đã nói gì với em thế?”
Mộ Vi Lan mỉm cười, “Cũng không nói gì nhiều, bố bảo em ở bên cạnh anh, ông ấy rất áy náy, bao nhiêu năm nay lại không biết tí gì về bệnh tình của anh. Hàn Tranh, tối nay chúng ta ở lại đây ăn cơm tối nhé, ăn xong cơm tối, chúng ta sẽ về Tiên Thuỷ Vịnh. “Được.”
Sau khi ăn cơm xong, Phó Hàn Tranh cùng Mộ Vi Lan quay về biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh.
Trên đường, Phó Hàn Tranh vừa lái xe, vừa nói: “Anh rời đi lâu như vậy, bây giờ trở về, anh đột nhiên phát hiện bố anh hình như đã già hơn rất nhiều.
Mộ Vi Lan quay sang nhìn anh, an ủi nói: “Phải đấy, từ sau khi anh xảy ra chuyện, bố cứ một mình chống chọi lại cả ngôi nhà, ông ấy đã mất đi một người con trai, lại suýt chút nữa thì mất cả anh, tuy ông ấy chưa từng rơi một giọt nước mắt nào ở trước mặt chúng ta, nhưng em biết, khi anh xảy ra chuyện, ông ấy còn buồn hơn ai hết. “Em không trách bố trước kia đã đối xử lạnh nhạt với em sao?”
VietWriter
Phó Hàn Tranh cười hói.
Mộ Vi Lan lắc lắc đầu, “Tuy trước kua bố đối xử lạnh nhạt với em, nhưng ông ấy vốn không có ý xấu gì với em cả, cũng chưa từng làm ra chuyện gì chia rẽ chúng ta. “Hình như em chung sống với ông cụ rất tốt nhỉ.”
Mộ Vi Lan trêu chọc cười, “Thật ra, em vẫn sợ bố lắm, vì bố quá nghiêm túc, Hàn Tranh, anh nói xem nếu anh già, thì có phải cũng như vậy không? Hả ông già nghiêm túc?”
Phó Hàn Tranh trêu đùa nói: “Ở trước mặt chồng của tiểu Đường Đậu, anh chắc chắn là một ông bố nghiêm túc. “Nếu như anh khiến cho con rể chạy mất, Đường Đậu chẳng phải sẽ rất đau lòng sao?”
“Con rể có thể bị anh làm cho chạy mất, không cần cũng được, anh cũng muốn giữ Đường Đậu ở bên cạnh cả đời.”
Mộ Vi Lan cười nói: “Nô lệ con gái!”
Mộ Vi Lan xoa vào bụng, không kìm lòng nghĩ, trong bụng là trai hay là gái, “Anh nói xem, trong bụng em là con trai hay là con gái nhỉ?”
“Anh thích con gái.”
“Nếu như là con trai, vậy thì chúng ta sẽ có một trai một gái rồi.” Phó Hàn Tranh sâu lắng nhìn cô, đôi môi mỏng hếch lên, không nói gì.
Đến biệt thự Tiên Thuỷ Vịnh, vào lúc Mộ Vi Lan đi tầm, Phó Hàn Tranh đứng ở trước cửa sổ nhìn ra sắc đêm ở bên ngoài, gọi điện thoại cho Từ Khôn. “Đi điều tra xem Kiều Tang đang ở bên cạnh Kỳ Ngạn Lễ bây giờ, rốt cuộc là ai. “Boss, anh nghi ngờ, Kiều Tang này là giả mạo sao?”
“Lúc đầu tôi xảy ra tai nạn xe, người đứng đằng sau chắc chính là cô ta.
Từ Khôn hít một hơi, rồi nói: “Sau khi anh xảy ra chuyện, chủ tịch đã bảo tôi điều tra chuyện này, bên phía cảnh sát vớt chiếc xe mà anh gặp tai nạn lên, phanh xe bị người khác ác ý cắt đứt. Boss, bây giờ có cần tôi đi liên hệ với cảnh sát, trực tiếp thẩm vấn Kiều Tang không?”
“Không, chuyện này, tạm thời đừng tiết lộ ra bên ngoài, sau khi điều tra được thân phận của Kiều Tang này, thì lập tức nói cho tôi biết.”
“Vâng.”
Sau khi cúp máy, Mộ Vi Lan mặc bộ quần áo ngủ, đầu tóc ướt sũng đi từ trong phòng tắm ra, ôm vào eo của anh từ đẳng sau. Cô lấy mặt cả vào lưng của anh, thấy trong tay anh vẫn đang cầm điện thoại, liền nghiêng mặt nhìn vào anh, nói: “Tối nay có thể không xử lí công việc không?”
Bọn họ chia cách lâu như vậy, cô rất nhớ anh.
Phó Hàn Tranh xoay người lại, ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô, cúi đầu đặt lên trên trán cô, thấp giọng cố ý hỏi: “Không làm việc, thì anh làm gì?”
“Nói chuyện với em, sấy tóc giúp em, rồi ôm em ngủ.”
Mộ Vi Lan ngửa khuôn mặt hơi đỏ lên, trắng tráo nói.
Phó Hàn Tranh hơi hơi cong lưng, rồi ôm cô lên, “Tuân lệnh, bà chủ Phó.”
“Sắp rơi xuống rồi… mau thả em xuống.
Phó Hàn Tranh ôm cô lên giường ngồi, cô ngồi ở trong lòng anh, người đàn ông chăm chú nhìn cô, cầm lên chiếc máy sấy ở bên cạnh, nghiêm túc giúp cô sấy khô bộ tóc ướt sũng.
Mộ Vi Lan ngẩng đầu, cho cằm cà vào trong lồng ngực anh, ánh mắt chăm chú nhìn anh, nói: “Em có chuyện muốn thương lượng với anh.”
“ “Um?”
“Anh có thể thương lượng với Phó Hiệu, lần sau kể cả anh ta có xuất hiện lại, thì cũng đừng thân mật với người phụ nữ khác trước mặt em.”
Phó Hàn Tranh chau mày, “Em ghen à?”
“Tuy là Phó Hiệu, nhưng cái anh ta dùng, vẫn là cơ thể của anh, có được không?”
Phó Hàn Tranh giúp cô sấy khô tóc, đặt chiếc máy sấy xuống, nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc như thế của cô, nhất thời rung động, cúi đầu, hôn lên môi của cô.
Mộ Vi Lan ngửa mặt tiếp nhận, rồi hôn trả. Nụ hôn nóng bỏng, đã sưởi ấm trái tim lúc này.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng chống lên trán của cô, khàn giọng nói: “Nếu như có thể, anh càng mong muốn anh ta mãi mãi không xuất hiện. “Chúng ta nhất định sẽ ổn thôi.”
Lên giường, lúc đi ngủ, sau khi Phó Hàn Tranh tất cái đèn ngủ ở bên cạnh đi, Mộ Vi Lan lại vẫn không chịu nhắm mắt, cứ nhìn chăm chăm vào mặt của anh.
Phó Hàn Tranh chìa tay ôm cô vào trong lòng chặt hơn, hạ thấp giọng hỏi: “Sao thế? Cứ nhìn anh mãi không thấy mệt sao?”
“Em sợ em vừa nhắm mắt, thì lại không thấy anh đâu nữa.
Phó Hàn Tranh hôn lên thái dương của cô, “Mau ngủ đi, ngoan, mang thai thức đêm không tốt, anh sẽ không biến mất đâu.”
“Hàn Tranh, ngày thư bảy anh xảy ra chuyện, em ở trong phòng châm nến, làm cháy rèm cửa sổ, suýt chút nữa thì xảy ra hoả hoạn. Có đôi lúc em cảm thấy em thực sự rất vô dụng, anh đi rồi, em chẳng làm được gì cả, chỉ có thể dùng cách ngu ngốc nhất là đợi anh quay lại.”
Cô điềm đạm thở nhẹ một hơi, nhưng lại khiến cho Phó Hàn Tranh cảm thấy trái tim co rúm lại.
Phó Hàn Tranh trầm giọng hỏi: “Tại sao lại phải châm nến?”
“Trước kia em nghe các cụ nói, người sau khi chết, vào ngày thứ bảy kể từ khi mất châm một ngọn nến ở trong phòng, cái người đã mất kia, linh hồn sẽ quay về gặp người thân.”
Phó Hàn Tranh khoé mắt cay cay, ôm lấy cô than thở: “Thật là ngốc.
Lồng ngực, trượt qua một dòng chảy rất nóng rất nóng. “Trước đây em không tin vào những lời nói mê tín như này đâu, nhưng em nghĩ, có lẽ anh thực sự sẽ quay lại thì sao.”
“Em không sợ nếu anh thực sự chết, cái quay lại kia là hồn ma của anh sao? Đó chẳng phải rất đáng sợ sao?”
Mộ Vi Lan sụt sịt mũi, “Cho dù anh có biến thành bộ dạng như thế nào, em cũng không thấy anh đáng sợ, cái khiến em cảm thấy đáng sợ, là anh mãi mãi cũng không quay lại nữa.”