Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo đỏ bừng vì được chồng mình khen ngợi, sau đó lại đột nhiên sợ hãi khi nhìn thấy ánh mắt nóng rực của người kia, cô ấy vội chuyển chủ đề hỏi: “Đúng…đúng rồi, khách khứa đi hết rồi sao?”
“Đi cả rồi”
Lục Hỉ Bảo thở ra rồi thả lỏng cả người: “Em gần như kiệt sức sau một ngày làm cô dâu”
Cô ấy lập tức nới lỏng bó hoa trong tay để gỡ đám keo cố định tóc trên đầu mình, sau đó lại nhíu mày: “Bây giờ em có thể cởi váy cưới và mấy thứ trên đầu ra được chưa vậy? Mấy thứ này nặng quá.
Giang Thanh Việt dịu dàng nhìn cô vợ nhỏ: “Được rồi, cởi ra đi, anh giúp em”
Ngay sau khi chiếc kẹp trên đầu được gỡ ra, mái tóc đen hơi xoăn tự nhiên của Lục Hỉ Bảo lập tức xõa xuống vai, nhưng cô ấy lại hoàn toàn không biết vẻ đẹp của chính mình mà tiếp tục cởi váy cưới trên người xuống.
Giang Thanh Việt không kìm được, anh ấy vội vươn tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của vợ mình rồi hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô ấy.
VietWriter
Cho đến khi người trong lòng không thở nổi thì Giang Thanh Việt mới hài lòng buông ra.
Lục Hỉ Bảo không thể tự cởi nút thắt sau lưng mình, dây váy được buộc rất chặt, hết cái này đến cái khác: “Em… Em không cởi được, không với tới được.”
“Vậy thì cậu Thanh Việt đây sẽ cởi quần áo cho mợ Hỉ Bảo”
Lục Hỉ Bảo: “..” Cô ấy vội che mặt bằng hai bàn tay nhỏ bé của mình.
Đêm tân hôn được diễn ra một cách dữ dội và mãnh liệt khiến người khác phải đỏ mặt.
Lục Hỉ Bảo ngủ một giấc đến trưa không chịu dậy, bởi vì Giang Thanh Việt không có người thân, hơn nữa ngày hôm qua bố mẹ cô ấy cũng đã chứng kiến hôn lễ của con gái mình rồi nên cô ấy không phải làm lễ ra mắt vào sáng hôm sau như những cô dâu khác. Vì vậy, hai người có thời gian rảnh dành cho nhau.
Giang Thanh Việt nấu bữa trưa xong mới vào phòng ngủ kêu Lục Hỉ Bảo dậy.
Lục Hỉ Bảo mệt mỏi rúc trong chăn mà không chịu ra, tám mươi phần trăm là vì cô ấy cảm thấy ngại ngùng.
Giang Thanh Việt giật mạnh chăn trên người cô ấy rồi cười trêu chọc: “Đây không phải là lần đầu tiên, sao em lại ngại ngùng như vậy?”
“..Anh ra ngoài trước đi, em vãn chưa mặc quần áo”
“Anh còn chưa thấy hết cơ thể của em sao? Dậy đi, anh có nấu món canh bí đỏ yêu thích của em đấy”
Lục Hỉ Bảo vừa nghe nhắc đến đồ ăn thì lập tức chui ra khỏi chăn bông ấm áp. Hôm qua phải làm lễ nên cô ấy không được ăn gì nhiều, hơn nữa ban đêm lại phải tập thể dục, sáng nay cũng không ăn sáng nên bây giờ, vừa nghe thấy có đồ ăn thì hai mắt đã sáng rực lên.
Thế nhưng, lúc Lục Hỉ Bảo vừa chui ra khỏi chăn thì cả cơ thể trần trụi cũng bại lộ khiến Giang Thanh Việt cẩn thận nhìn chăm chằm vào cô ấy.
Lục Hỉ Bảo nhanh chóng dùng đồ ngủ bên cạnh mình để che lại tâm nhìn của anh ấy.
Tuy nhiên, Giang Thanh Việt đã kịp giữ chặt khuôn mặt nhỏ nhắn của người kia bằng bàn tay to lớn của anh ấy, sau đó thả nhẹ một nụ hôn.
“Ưm..” Lục Hỉ Bảo trợn tròn mắt, cô ấy còn chưa đánh răng cơ mà!
Trước khi Lục Hỉ Bảo đẩy Giang Thanh Việt thì anh ấy đã buông vợ mình ra: “Mợ Hỉ Bảo, tân hôn vui vẻ!”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lục Hỉ Bảo đột nhiên đỏ bừng rồi lan ra cả mang tai, nhưng khóe mắt cô ấy lại ngập tràn sự vui vẻ: “Cậu Thanh Việt, anh cũng vậy”
Không lâu sau, Giang Thanh Việt đưa Lục Hỉ Bảo đi hưởng tuần trăng mật.
Họ đến hòn đảo mà Giang Thanh Việt đã mua sẵn để tận hưởng thế giới riêng tư của hai người trong vòng hơn nửa tháng, cả hai vừa nghỉ ngơi lấy lại sức, vừa…tạo em bé.
Tuy nhiên, lâu như vậy mà bụng của Lục Hỉ Bảo vẫn chưa có dấu hiệu gì cả.
Giang Thanh Việt thậm chí còn bí mật bắt mạch cho Lục Hỉ Bảo, cô ấy không có vấn đề. Lục Hỉ Bảo đã khỏe lại sau lần bị chấn thương nghiêm trọng của đợt trước, cơ thể vốn dĩ đã bình phục rồi, thậm chí còn có thêm chút da thịt nữa.
Đối với việc có con thì anh ấy cũng không vội lắm.
Nhưng Lục Hi Bảo lại thở dài, đột nhiên một đêm nọ, cô ấy chống cằm hỏi Giang Thanh Việt về chuyện mình có thể mang thai hay không.
Điều này khiến Giang Thanh Việt cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, anh ấy vội vàng dỗ dành rất lâu, thậm chí còn nói rằng do mình bị vô sinh chứ không phải do cô ấy.
Sau đó, bụng của Lục Hỉ Bảo vẫn như cũ khiến cô ấy cảm thấy ở nhà rất nhàm chán, vì vậy lại ra ngoài kiếm việc để làm.