Mục lục
Nuông Chiều Cô Vợ Khó Tính - Mộ Vi Lan - Phó Hàn Tranh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 73


Trong văn phòng tổng giám đốc. Từ Khôn lại tỏ ra khó nói, Phó Hàn Tranh liếc nhìn anh: “Nói!”


“Tôi nghe nói giám đốc Hướng sai cô Mộ đưa tài liệu đến tầng 20, nhưng mà hiện giờ thang máy của cả tòa nhà đều đang được bảo trì. Vừa nãy tôi đi kiểm tra camera giám sát để tìm những nhân viên đã nói xấu cô Mộ, kết quả là tôi thấy cô Mộ ôm một chồng tài liệu nặng xuống lầu, sắc mặt trông không được tốt lắm.”


Ngón tay đang cầm bút của Phó Hàn Tranh hơi khựng lại, anh nhướn mày, trên mặt không có quá nhiều cảm xúc, cũng không có ý đi giúp Mộ Vi Lan.


Người phụ nữ này, từ tối qua đến giờ luôn chống cự lại anh. Nếu cô nhẹ nhàng với anh, hôm nay cô đã không cần phải đi làm. Tối qua anh hành hạ cô như thế, cơ thể yếu đuối của cô hôm nay không chịu nổi cũng là chuyện đương nhiên. Bây giờ bị Hướng Nam Tây ép đi cầu thang bộ, cô cũng không chịu cúi đầu đến tìm anh giúp đỡ. Anh muốn xem xem, rốt cuộc cô có thể cứng đầu đến khi nào.


Sáng sớm hôm nay, nếu không phải anh ra lệnh cho cô vào thang máy của anh, với thể lực ngày hôm nay của cô, chen được vào thang máy đã là tốt lắm rồi chứ đừng mong đi làm đúng giờ.


Từ Khôn thấy Boss mãi không nói, anh dò hỏi: “Tôi thấy cô Mộ hôm nay không được khỏe. Nếu như cô ấy ngất xỉu trên cầu thang bộ, sợ rằng ngày mai Phó Thị sẽ được lên trang nhất của Bắc Thành.”


Tên tiêu đề Từ Khôn cũng đã nghĩ đến rồi, gọi là “Nhân viên của tập đoàn Phó Thị làm thêm quá sức, ngất xỉu ở cầu thang bộ.” Những phương tiện truyền thông không chừng còn có thể viết khoa trương hơn.


Phó Hàn Tranh ngước lên nhìn: “Xem ra anh rất muốn đi giúp cô ấy?”


“A…tôi, tôi chỉ là nghĩ đến danh tiếng của công ty thôi.”


Từ Khôn không phải là một kẻ ngốc, anh đã ở bên cạnh Phó Hàn Tranh bao nhiêu năm, sớm đã trở thành cáo già. Anh biết mình nên nói gì trước mặt chủ và không nên nói những gì. Và tất cả biểu hiện sáng nay của Phó Hàn Tranh cho thấy chắc chắn là anh đang cãi nhau với Mộ Vi Lan. Hai người cũng không có ý định nhượng bộ đến xin lỗi nhau. Lúc này, nói tình hình của Mộ Vi Lan tệ hơn một chút, nói vài lời nhẹ nhàng với Phó Hàn Tranh, không chừng hai người có thể hòa giải rồi.


“Nếu anh đã nghĩ cho công ty như vậy thì đừng để nhân viên nào đó ngất xỉu ở cầu thang bộ, tránh để công ty phải chịu trách nhiệm.”


Lời nói của Phó Hàn Tranh rất lạnh lùng, nhưng Từ Khôn hiểu rất rõ, anh lập tức đáp lại: “Tôi lập tức đi gọi cô Mộ quay lại.”


Nếu thực sự leo cầu thang bộ từ tầng 60 xuống tầng 20, sợ rằng sẽ mất nửa mạng!


Diệp Tử Bác vừa đến phòng sáng tạo, anh lượn một vòng nhưng không nhìn thấy Mộ Vi Lan đâu. Anh hỏi một thực tập sinh ở bên cạnh mới biết rằng Mộ Vi Lan đang leo cầu thang bộ đi gửi tài liệu. Diệp Tử Bác chạy ra khỏi phòng sáng tạo, lúc này leo bộ 40 tầng chân không mềm nhũn mới là lạ!


Phía bên kia, Mộ Vi Lan mới xuống đến tầng 53, cô cảm thấy chóng mặt, nhịp tim đập nhanh như thể sắp nổ tung. Từng bậc thang giống như phim viễn tưởng đang xoay chuyển trước mắt cô. Mắt cô tối sầm lại, tập tài liệu trong tay cô rơi xuống đất…


“Vi Lan!”


Diệp Tử Bác nhanh chóng đỡ Mộ Vi Lan đang ngã xuống, ôm chầm lấy cô. Khi Từ Khôn đến, anh nhìn thấy Diệp Tử Bác ôm Mộ Vi Lan đã ngất xỉu và vội vã chạy xuống lầu. Từ Khôn lập tức nói: “Cậu Tử Bác, thang máy đã khôi phục bình thường rồi!” Diệp Tử Bác ngẩng đầu nhìn Từ Khôn: “Cảm ơn, tôi đưa Vi Lan đến bệnh viện ngay đây!”


Từ Khôn nhìn Diệp Tử Bác ôm Mộ Vi Lan đi về phía thang máy, anh thở dài.


Haiz, Boss lại mất cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân rồi, lại để cậu Tử Bác đi trước một bướ!


c Nhưng là trợ lý đặc biệt của Phó Hàn Tranh, Từ Khôn vẫn gọi điện để báo cho anh biết. “Boss, tôi vừa mới chạy đến, kết quả là cô Mộ ngất xỉu và được cậu Tử Bác đưa đến bệnh viện rồi.”


Đầu dây điện thoại bên kia, người đàn ông vẫn im lặng. Qua điện thoại, Từ Khôn thậm chí có thể cảm nhận được những lớp băng nhanh chóng đóng băng lại.


Mộ Vi Lan vừa được Diệp Tử Bác đưa lên xe, cô mơ hồ tỉnh dậy, cô đưa tay lên ấn thái dương và hỏi: “Sao em lại ở đây?”


“Em còn nói nữa à, vừa nãy em ngất ở cầu thang. Nếu không phải anh đến kịp thời, sợ rằng bây giờ em đã ngã xuống cầu thang, không gãy tay thì cũng gãy chân rồi! Em đi gửi tài liệu gì mà không thể đợi thang máy sửa xong rồi mới đi? Từ tầng 60 xuống đến tầng 20, ngày mai em không muốn đi nữa à?”


Khi cô tỉnh dậy liền bị Diệp Tử Bác nói cho một tràng: “Anh tưởng em muốn ta, là Hướng Nam Tây cố tình làm khó em.”


Đúng thật là cô sắp bị người nhà họ Phó hại chết rồi. Không phải là bắt cóc thì cũng là không ngừng làm khó cô. Vì sự an toàn của cô, cô thực sự muốn tránh xa Hướng Nam Tây, tránh xa Phó Hàn Tranh.


Diệp Tử Bác cau mày hỏi: “Tại sao Hướng Nam Tây lại luôn nhắm vào em?”


Mặc dù Hướng Nam Tây là trưởng bối của Diệp Tử Bác, là dì của anh. Nhưng mà trên thực tế, cô ta cũng không lớn hơn anh bao nhiêu. Vì vậy Diệp Tử Bác rất ít khi gọi cô ta là “dì”, nhất là khi cô ta còn nhắm vào Mộ Vi Lan. Diệp Tử Bác càng không thể chấp nhận Hướng Nam Tây là dì của mình.


Mộ Vi Lan choáng váng, cô cũng không biết là do đêm qua bị Phó Hàn Tranh hành hạ nhiều quá, hay là do sáng nay cô uống thuốc tránh thai khẩn cấp.


Cô mở cửa và xuống xe: “Về đi, em nghỉ ngơi một chút là ổn thôi, không cần phải đến bệnh viện đâu.”


Cô vừa ra khỏi xe, Phó Hàn Tranh xuất hiện trước mặt cô như thể từ trên trời rơi xuống, anh cúi người và ôm cô lên.


Cô sững sờ rồi vùng vẫy: “Anh làm gì đấy! Bỏ tôi xuống! Tôi có thể tự đi..”


Anh đáp lại cô bằng một giọng bình tĩnh: “Cô có thể tự đi được thì có ngất xỉu ở cầu thang bộ không?”


“Không cần anh quan tâm, anh thả tôi xuống đi!”


Đêm qua anh đối xử với cô như thế, bây giờ còn giả vờ làm người tốt làm gì?


Nhưng bất luận cô chống cự thế nào, Phó Hàn Tranh cũng bỏ ngoài tai. Diệp Tử Bác từ trên xe xuống đuổi theo và ngăn cản Phó Hàn Tranh: “Cậu, cậu và Vi Lan chỉ là vợ chông giả. Vi Lan là bạn gái của cháu, cậu không thể đưa cô ấy đi. Bây giờ cháu sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện!”


Phó Hàn Tranh lạnh lùng, một tia sáng lạnh lẽo sắc bén lóe lên trong đôi mắt đen của anh: “Vợ chồng giả? Vậy cháu có muốn hỏi cô ấy, tối qua cô ấy đã sung sướng trên giường của cậu như thế nào không?


Sắc mặt Diệp Tử Bác cứng lại.


Phó Hàn Tranh ôm Mộ Vi Lan đi ngang qua người Diệp Tử Bác, tư thế vô cùng kiêu ngạo. Mộ Vi Lan siết chặt nắm tay và đấm mạnh vào vai anh: “Anh dựa vào đâu mà làm nhục tôi như thế?”


Chết tiết, tối qua ai ở trên giường anh sung sướng cơ chứ? Cô sắp chết thì đúng hơn, OKI Sự kiên nhẫn của Phó Hàn Tranh dành cho phụ nữ trước giờ không quá tốt, thấy cô không nghe lời, anh vác cô lên vail Đầu Mộ Vi Lan quay xuống đất, một cảm giác nhục nhã lan tỏa từ trái tim cô: “Phó Hàn Tranh, anh mau thả tôi xuống!”


Cô dùng sức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Diệp Tử Bác đứng tại chỗ, đôi mắt tràn ngập sự thất vọng.


Trái tim cô khẽ rung lên, cô chưa bao giờ thấy Diệp Tử Bác buồn bã như thế…


Diệp Tử Bác, người đã cùng cô trải qua ba năm gian khó ở Paris, cô từng tưởng rằng anh là một chàng thanh niên được mặt trời sưởi ấm suốt cuộc đời, và sẽ không bao giờ có bất kỳ bóng tối hay ngày mưa…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK